Linh Anh gật đầu thay cho câu trả lời.
Cô đưa tay ra giúp Nhật Hoàng đứng lên sau cú đá của Diệp Nhi.
“ Chào cậu nha! Mình tên là Linh Anh, học cùng lớp với cậu.
Hi vọng chúng ta cùng học tập vui vẻ.
“ – Linh Anh cười nói giới thiệu bản thân với Nhật Hoàng.
Cậu cười đáp lại người con gái dễ thương này.
Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như vậy bảo sao Tuấn Duy nhìn chăm chú và có gương mặt sát khí khi cậu nói cô ấy có bạn trai chưa nhỉ.
Nhật Hoàng đánh mắt sang chỗ thằng bạn thân ám hiệu là cô gái này được đấy, mày mà không cất nhanh thì thằng khác nó cuỗm mất đừng kêu.
Tuấn Duy thấy ánh mắt của thằng bạn, hiểu những gì nó đang ám hiệu nhưng anh và cô còn chưa nói chuyện với nhau câu nào sao mà giữ cô trong tay được.
Diệp Nhi nhìn hai người con trai đánh mắt với nhau mà hiểu được phần nào.
Cô đã quá quen với cái kiểu ám hiệu bằng ánh mắt của hai con người này rồi.
Cô quay sang hỏi Linh Anh:
“ Hai người đã nói chuyện với nhau câu nào chưa? “
“ Sao cậu lại hỏi thế? Thực ra dù ngồi cùng bàn nhưng chưa nói được với nhau câu nào.
Phần vì do thấy cậu ấy có vẻ không thích nói chuyện với người khác ý.
Còn lại chắc do tớ ngại nói chuyện thôi.
“ – Linh Anh trả lời.
Diệp Nhi thấy vậy liền khẽ nói nhỏ gì đó với Nhật Hoàng.
Cậu nghe xong liền hỏi lại:
“ Thế với tính cách của thằng Duy, mày nghĩ nó có chịu mở miệng nói 1 câu nào không? Còn Linh Anh là con gái, là học sinh mới đến nên khó bắt chuyện được với mọi người xung quanh.
“ – Diệp Nhi đành giải thích cho anh chàng đang ngơ ngác không hiểu vì sao lại phải làm như vậy.
Nhật Hoàng “ ồ “ lên 1 tiếng rồi chạy đến lôi thằng bạn đến chỗ Diệp Nhi và Linh Anh đang đứng.
Tuấn Duy đang đi bình thản tự nhiên bị kéo đi thì có chút giật mình.
Đến được điểm cần đến 2 người thở có chút nặng nề.
“ Mày làm gì mà phải kéo tao đi gấp thế hả thằng hâm này? “ – Tuấn Duy khó hiểu hỏi thằng bạn.
“ Ờ.....thì..........” – Nhật Hoàng vội đưa mắt sang cầu cứu Diệp Nhi.
“ Đi chơi đâu đó không mày? Linh Ah có đi không, cậu cũng mới đến đây lần đầu mà.
“ – Diệp Nhi nói.
“ À ừm nhưng tớ phải gọi điện về cho gia đình đã.
Không họ lại lo lắng.
“ – Linh Anh cười nhẹ đáp lại.
“ Thôi hôm nay tao không muốn đi đâu.
Chúng mày đi đi.” – Tuấn Duy mệt mỏi nói.
“ Dẫu sao mày cũng nên dành thời gian cho bản thân mình.
Dạo này mày trông mệt mỏi đấy.
“ – Nhật Hoàng nói với giọng nghe chừng là lo lắng cho thằng bạn mình.
Trong lúc đó, Diệp Nhi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Lúc sau mới thấy cô quay lại.
Vẻ mặt hớn hở nói với Tuấn Duy là đã xin người nhà anh hôm nay cho đi xả hơi rồi.
Ai xin thì xin chứ Diệp Nhi hoặc Nhật Hoàng xin thì dễ dàng lắm.
Dù sao ba người họ từ bé đã là bạn thân thiết với nhau do có bố mẹ là bạn bè lâu năm.
Tuấn Duy đến chịu thua với 2 đứa bạn của mình.
Thôi thì lâu rồi anh cũng chưa đi đâu chơi cùng 2 đứa này cả.
Nhưng mà lần này có thêm sự xuất hiện của 1 người khác.
Nó cũng không sao vì càng đông càng vui mà.
Linh Anh cũng được gia đình đồng ý cho đi chơi với bạn bè.
Diệp Nhi chỉ đợi có thể là kéo cả lũ đến 1 thảm cỏ xanh mướt.
Cô nàng thả cặp sách xuống rồi chạy tung tăng khắp nơi.
Ba người còn lại không ngờ ở nơi thành phố cũng có 1 nơi thiên nhiên như vậy.
Linh Anh nhìn nơi đây mà biết bao nặng nề trong lòng được buông thả xuống.
Cô ngồi xuống 1 chỗ rồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, tận hưởng làn gió mát của thiên nhiên.
Nhật Hoàng năng động không kém gì cô nàng Diệp Nhi.
Hai người rượt đuổi nhau trên nền cỏ xanh mơn mởn ấy.
Tuấn Duy chỉ biết ngắm nhìn lũ bạn đang nô đùa thoải mái từ xa.
Anh mấy khi được thư giãn thoải mái như này.
Anh là con cả nên mọi thứ sau này anh phải gánh vác mọi việc.
Bộn bề, mệt mỏi là điều khó tránh khỏi.
Cô thấy anh có vẻ trầm tư một điều gì đó nê đứng dậy kéo anh anh ngồi xuống cùng.
Anh hơi bất ngờ vì hành động của cô nhưng cũng không phản đối gì.
Hai người ngồi lặng im như vậy nhìn 2 người bạn phía xa xa của mình.
“ Sao gương mặt cậu trông lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt với mọi thứ vậy? “ – Linh Anh cất tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí giữa hai người..