Thanh Xuân Của Chúng Tôi FULL


Hiền đang lấy các vật dụng trong túi xách đeo đi chơi lúc sáng ra cất lại chỗ cũ thì nghe Nhật hú ơi ới.
- Hú...!hú… hiền ơi…
Ban đầu chưa nghe quen Hiền nhận không ra, sau đó bị điểm tên mới nhớ trong nhà có thêm một vị khách khác.
Bước ra khỏi phòng Hiền hỏi – Cậu gọi gì đó?
- Cái khăn, cho tớ mượn cái khăn lau người, nhanh nhá.
Bị hối thúc Hiền không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, liền chạy vào phòng cầm ra một cái khăn bông đến gõ cửa phòng tắm.
Cánh cửa he hé mở, một cánh tay thò ra, Hiền để cái khan ngay vào tay Nhật nói.
- Đây.
- Cám ơn.
- Không có gì – Đáp xong Hiền quay lưng vội rời đi, cánh cửa phòng tắm cũng liền khép lại.
Mặc lại đồ cũ Nhật bước ra khỏi phòng tắm cất tiếng gọi Hiền.
Hé cửa phòng ló đầu ra, Hiền hỏi – Xong rồi…
Chợt thấy ai kia để mình trần, chiếc khăn bông vắt ngan trên vai, đầu tóc còn ướt sũng nước, cảm giác thị giác mình như đang bị khiêu chiến, cười khan cậu nói.
- Sao không mặc áo vào?
Nhật trả lời rất tự nhiên – Mặc vào sẽ nhăn, tối còn tiếp tục mặc đi lễ nữa.
Hiền thầm nghĩ lúc nãy bản thân quả quyết hơn để Nhật trở về phòng trọ bên kia nghỉ ngơi, như vậy ai cũng thuận tiện.
Nhìn cô im lặng suy nghĩ, Nhật giơ cái áo trên tay hối thúc.
- Cậu treo giúp tớ cái áo lên rồi nhanh đi tắm còn nghỉ ngơi nữa.
Cảm thấy là bản thân đã nghĩ nhiều, vứt mọi thứ ra sau đầu, Hiền đi ra cầm cái áo trên tay Nhật treo lên, lại không quên nhắc nhở – Cậu lau tóc khô rồi hãy ngủ.

- Tớ biết rồi, cậu đi tắm đi – Nói xong cũng không tỏ vẻ chút gì lưu luyến mà đi thẳng lên nhà trên, vừa đi vừa kéo khăn bông lau cái đầu tóc ướt.
Hiền tắm xong, cầm theo mền gối đưa lên cho Nhật ngủ thoải mái thì trông thấy Nhật đang ngồi nghịch điện thoại, đầu tóc mới khô được bảy tám phần.
- Tóc vẫn chưa khô à, nếu muốn ngủ liền để tớ lấy thêm cái khăn nữa kê trên gối rồi ngủ, đợi tớ một chút.
Quay đầu về phòng, đang lum khum tìm chiếc khăn bông khác trong hộc tủ gỗ thì cả người bị một vòng tay rộng lớn ôm lấy, nghe tiếng hút khí nặng nề bên tai cả người Hiền bỗng căn cứng.

Cô hiểu từ phản ứng này tiếp theo sẽ còn phát sinh ra chuyện gì.

Khi cô thỏa hiệp để cậu ấy ở lại đồng nghĩa trong thâm tâm cũng muốn cùng người yêu gần gũi một chút.

Nhưng khi đối diện thực tế lại cảm thấy như vậy có phải bọn họ phát triển quá nhanh rồi không.
Nhật không nghĩ nhiều được như vậy, tình cảm đè ép bao năm lúc này chỉ muốn thể hiện triệt để cho đối phương hay, không muốn tiếp tục chịu đựng một giây phút nào nữa.
Ôm trọn thân mình mềm mại trong lòng, mùi hương sữa tắm thoang thoảng xông lên mũi càng kích thích dục vọng nguyên thủy của nam nhân.
Cơn mưa nụ hôn mơn trớn kéo dài từ vành tai đến cánh môi hồng ướt át đầy mê say, kỹ thuật hôn môi của Nhật tiến bộ hơn lúc nãy rất nhiều, Hiền bị nhấm chìm trong đó không cách nào thoát ra.
Một cảm giác mát lạnh lan tràn khiến lý trí Hiền cảnh báo ‘Dừng lại!’ nhưng liền bị một cỗ nhiệt ấm nóng bao phủ lấp đầy không muốn dừng lại.
Lý trí đấu tranh làm Hiền hoảng hốt bật khóc, bàn tay dùng lực cấu mạnh lên tấm lưng trần đầy mồ hôi người yêu.
Cảm giác đau nhức tác động lý trí Nhật, nhìn người dưới thân đôi mắt mông lung đẫm lệ, Nhật thầm mắng bản thân vì thỏa mãn dục vọng mà quên nghĩ đến cô, trước kia cậu nhận định chuyện vợ chồng phải phát sinh sau hôn nhân, suýt nữa cậu đã đi ngược với nhận định đó rồi.
Nghiêng người nằm xuống bên cạnh người con gái, đưa tay lau nước mắt cô, kề gương mặt nơi hõm cổ phả ra hơi thở nặng nề, giọng đầy đè nén.
- Thật xin lỗi.
Sau đó Nhật vùng dậy chạy ra khỏi phòng, cũng không quên khép cánh cửa lại.

Phòng của Hiền cách âm không tốt, tiếng đóng cửa bên ngoài khá mạnh vang lên trong này đều nghe thấy, biết Nhật là chạy đi nhà tắm chữa lửa.
Hiền định ngồi dậy thu thập chính mình thì toàn thân mềm nhũn như không có chút sức lực, khắp người khô nóng rất khó chịu như thể phát bệnh vậy.
Nhật mang cả người ướt lạnh trở lại phòng, tính nói với Hiền là mình ra đằng trước ngủ để cô không suy nghĩ lung tung, tầm mắt rơi đến thân ảnh kia thì cái miệng đang mở bỗng khép lại, nuốt xuống nước miếng một cái ực rõ to.

Đôi tai bỗng ù đặc, cảm giác khô nóng vừa dịu xuống tựa như thủy triều cuồn cuộn sóng.
Trong lòng Hiền cảm thấy rất uất ức, Nhật đi vào vẫn đứng yên một chỗ càng khiến nỗi uất ức trào dâng triệt để, nước mắt chẳng khác nào hạt châu rơi xuống như mưa, bản thân cô lại không biết rằng, hình ảnh đó của mình rất là mê người, có thể dìm chết con người ta trong đó.
Tiếng khóc nỉ non nghe vào tai như ngàn vạn câu ngân nga đầy dụ dỗ.
Cả tinh thần cùng thể xác Nhật như bị câu dẫn mất hồn, mọi hành động hiện tại chỉ làm theo bản năng.

Chốt khóa cửa phòng, giải phóng vướn bận trên người và hòa cùng một thể với thân thể nóng bỏng kia.
Ôm trong lòng thân mình mềm mại như nước mặc sức thể hiện yêu thương, tia lý trí cuối cùng may vẫn còn trụ lại, Nhật nặng nề nói.
- Giao, cho, tớ!
Hiền lúc này nào còn suy nghĩ được gì, cảm thấy Nhật chính là dòng suối mát hạ nhiệt giúp cô, dùng hành động lấy lòng trả lời đối phương, nào biết phản ứng ngu ngơ chân thực đó càng khiến đối phương cam tâm tình nguyện không cách nào khướt từ.
Nhiệt khí trong phòng không ngừng tăng lên, âm thanh xấu hổ miên man không dứt, từng đợt sóng tình liên tiếp thăng hoa.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tíc tắc, kim đồng hồ theo quy luật đều đặn di chuyển không hề ngừng.
Khi tình cảm xác định rõ ràng, rào chắn vô hình biến mất vô tung ảnh, cứ vậy cả hai đổi cách xưng hô với nhau tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Cuối xuống hôn lên tóc cô, giọng điệu có chút quyến luyến - Anh ra bên ngoài ngủ đây, em cũng ngủ đi!
Hình ảnh Hiền lúc này trong bộ đồ mặc nhà thanh thuần nghiêm túc, khác hẳn với hình ảnh nóng bỏng gợi cảm của một giờ trước, nếu không phải hai má còn ẩn phiếm hồng, đôi môi hơi sưng đỏ bị ai đó dùng sức mút thì có thể xem là hai người khác nhau.


Thẹn thùng xấu hổ cô đáp.
- Dạ.
Nghe nói là nếu đã nếm qua trái cấm thì khó mà dừng lại, trước kia Nhật không đồng ý với câu nói đó lắm, nghĩ do tự chủ của mỗi người mà thôi, giờ vấp phải chẳng khác nào tự vả mặt mình.

Mặc dù lai người chưa làm đến mức cuối cùng nhưng tất cả những gì của nhau cả hai đã trao nhau triệt để, cả tâm hồn cùng thể xác.
Miệng nói ra thì dứt khoát nhưng cánh tay dường như không chịu sự điều khiển của lý trí, cả người Nhật căng cứng vì đè nén con thú tính trong người.
Bị dày vò vậy sao Hiền chịu nỗi, âm thanh rên rĩ phát ra kẽ răng gọi cậu.
- Anh… anh...
May mà lý trí thắng được, hít xuống ngụm khí Nhật nói – Anh, anh ra ngoài ngủ…
Nếu tiếp tục chần chờ, cậu sợ không cưỡng lại được chính mình nên vội vàng đứng dậy chạy đi.
Nhìn cánh cửa được Nhật đóng lại cẩn thận, Hiền đưa lòng bàn tay phải áp lên lồng ngực mình, nghe thấy nhịp tim đập bang bang, cảm thấy cuộc sống đúng mực hơn hai mươi năm qua của mình lúc này bị chính bản thân phủ định không còn manh giáp nào, vỗ vỗ gương mặt còn đang nóng bừng, cô xấu hổ than thở ‘Không nghĩ nữa, ngủ thôi.’
Khi Huy về đến nhà, tra chìa khóa mở cửa thì phát hiện có thêm một chiếc xe máy lạ ở trong nhà, lại phát hiện có đàn ông lạ đang cuộn chăn ngủ trên băng ghế salon thì càng giật mình hơn.

Đi lại giơ tay tính kéo người kia dậy hỏi chuyện thì phát hiện gương mặt này có chút quen, ngây người lục lại trí nhớ mới nhớ ra người này từng là giáo lý viên của mình trước kia, Huy bỗng bật thốt.
- Anh Nhật.
Nhật ngủ không sâu, khi nghe có người gọi tên mình thì thức giấc, mơ hồ nhận ra Huy, em trai Hiền đang đứng trước mặt liền tỉnh táo hẳn.

Cậu vội ngồi dậy, lần đầu ra mắt em trai người yêu mà bản thân thật lôi thôi không biết phải làm sao, lắp bắp mở miệng nói chuyện.
- Em, em về rồi!
Khi còn ở trong thiếu nhi, Huy rất thích anh huynh trưởng này, cho nên lúc này nhìn thấy đối phương mình trần ngủ trong nhà mình, tuy có chút bài xích nhưng không đến nỗi ghét bỏ.

Lại nghĩ đối phương nằm đây ngủ chỉ có thể là chị mình mở cửa mời vào, khách của chị hai cậu không thể không khách xáo.

Nghĩ vậy, Huy hơi nhíu mày hỏi Nhật - Chị em đâu rồi?
Nhật chỉ phía nhà sau – Trong phòng, đang ngủ.
Nghe vậy tâm tình Huy dường như được thả lỏng, mặc dù chuyện chị mình quen ai cậu không có quyền can thiệp nhưng nếu đối phương là người khiến mình chướng mắt cậu vẫn có quyền nêu ý kiến, cậu không muốn chị mình bị người ta lừa gạt mà khổ sở.
Dù hình ảnh trước kia của Nhật đạt điểm cộng trong lòng Huy, nhưng khi ấy đơn thuần chỉ là quan hệ giữa huynh trưởng và đội viên, Huy rời thiếu nhi đã khá lâu rồi, hai bên cũng không giao tiếp gì nhiều.

Nói tóm lại chính là, lần gặp mặt này hình ảnh Nhật trong mắt Huy chính là điểm trừ, vì thế giọng điệu cũng lạnh lùng xa cách.
- Vậy à, anh ngủ tiếp đi, cả ngày nay thật là mệt, em cũng đi ngủ một chút đây.
Gặp em trai vợ cảm giác như gặp phải phụ huynh, nếu thực sự gặp phụ huynh Nhật không biết cảm giác khi ấy của mình sẽ thế nào nữa.
Huy đi xuống nhà rồi, cảm giác căng cứng trong lòng mới dần được thả lỏng, cảm giác buồn ngủ đã không còn, mà cái bụng thì cồn cào muốn ăn chút gì đó thật nóng sốt, đưa mắt nhìn đồng hồ thấy hơn năm giờ chiều rồi, Nhật ngồi yên tại chỗ dựng tai nghe âm thanh phía sau nhà.
Huy rửa xong chân tay mặt mũi sạch sẽ thì hé cửa phòng chị nhìn một chút, thấy chị đang ngủ say xưa thì quay trở về phòng mình.

Lúc này cậu thật sự rất mệt, chuyện gì đó đợi cậu ngủ lại rồi nói chuyện với chị mình sau.
Nhật không nghe thấy bất cứ âm thành nào dưới nhà nữa, mới bèn gấp mền gối để gọn gàng một bên, bước chân nhẹ nhàn như thể tên trộm, áp tai nghe được tiếng ngáy trong phòng Huy vang lên thì mới thở phào nhẹ nhõm đưa tay vỗ vỗ ngực mình.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng Hiền, thấy cô còn đang say ngủ cậu không tính toán làm phiền vì vậy tự mình tìm mì gói nấu ăn.
Tìm thấy trong chạn gỗ có hơn chục gói mì giấy Miliket, trứng gà cùng gia vị nấu ăn, trong tủ lạnh có đủ loại rau củ cậu chỉ lấy một cây hành cùng một cây ngò, đơn giản làm một tô mì chay rãi lên chút hành ngò cho thơm.
Mì nấu xong Nhật bưng ra trước nhà ngồi ăn tránh làm phiền giấc ngủ hai chị em Hiền, ăn xong thấy còn nhiều thời gian nên cầm điện thoại ngồi lướt web.
Mắt thấy kim đồng hồ chỉ gần tới sáu giờ chiều, Nhật mới bưng cái tô ra bồn chén rửa sạch úp lên chạn chén.
Xong xuôi Nhật định đi đánh thức Hiền dậy ăn uống một chút kẻo tham dự thánh lễ lại đói bụng thì thấy cô mở cửa đi ra, cả người bao trùm một cỗ tươi mát nhẹ nhàn.
Không đợi cô mở lời, Nhật cười nói – Anh nấu mì trứng cho em nhé!
Thật sự mới cùng Nhật xác nhận quan hệ yêu đương, hình ảnh vài giờ trước ẩn hiện trong đầu càng khiến Hiện thẹn thùng, tránh ánh mắt sáng rực của ai kia nhẹ nhàn đáp.
- Dạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận