Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cô đưa lưng về phía Lộ Vân Phàm, ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ.

     Ánh mặt trời xuyên thấu qua phiêu động sa mỏng rèm cửa sổ chiếu vào trên thân thể cô. Cô xoã tung mái tóc dài, để tóc tùy ý buông lơi ở trên đầu vai, trên người mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi chân trần đứng trên thảm trải sàn.

     Lộ Vân Phàm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

     Nhìn hai bắp chân dài của An Hồng lộ ra ở dưới áo tắm, anh không nhịn được liền cúi đầu nhìn lại thân thể của chính mình.

     Tuy rằng anh sớm quen với bộ dáng hiện tại của bản thân, nhưng cứ mỗi một lần nhìn đến, trong lòng anh sẽ lại nhói lên đau đớn giống như trước kia, trong đó lại mang theo một chút xót xa lẫn tủi thân. Sau khi chân bị cắt, tâm tính của Lộ Vân Phàm đã điều chỉnh lại tốt rồi, @MeBau*[email protected]@ thế nhưng mà giờ này khắc này, nhìn mình, nhìn lại An Hồng, anh vẫn cảm nhận được có một loại cảm xúc nào đó khang khác. Loại cảm xúc như thế này chỉ nảy sinh ra ở sau một lần bị thương đó. Trong hai năm nó đã ăn mòn quá tim của anh. Về sau này, sau khi anh trở lại trường học một lần nữa, học xong liền rời đi, trở về với cuộc sống bình thường, học tập, tốt nghiệp, công tác, lần lượt thành công chậm rãi mang anh ra khỏi những ký ức thống khổ.

     Lộ Vân Phàm biết mình cũng không bất đồng với người khác nhiều lắm., Tuy rằng trước kiaanh rất thích thú nhiều thứ này nọ, nhưng sau này cũng không thể làm tiếp đến, chỉ là anh vẫn tự tin như trước, tiêu sái như trước. So sánh với  chúng sinh ở trên đời này, anh biết mình đã lấy được nhiều lắm. Chỉ là, ngày qua ngày, nơi sâu kín đáy lòng anh luôn có một cái ý niệm rục rịch ở trong đầu. Sau khi kết giao cùng Khổng Lam chứng nửa năm, cái ý nghĩ này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cuối cùng đã khiến cho anh làm ra hành động như vậy.

     Đầu Lộ Vân Phàm đột nhiên có chút choáng váng, anh giơ tay xoa cái trán. Tthật nóng, anh biết mình thật sự đã bị phát sốt rồi. Anh nghĩ tới chuyện mà Trần Hàng đã nói với anh về cuộc sống vài năm qua của An Hồng, một ngày trước đây. Rốt cuộc anh đã biết… anh đã sai lầm rồi, hơn nữa còn sai đến quá đáng.

     Trong trí nhớ của anh, cũng đã từng có cảnh tượng tương tự như thế này. Hôm đó cũng là vào một buổi sáng sớm, anh tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, phát hiện cái chăn cuộn đống lại tán loạn ở bên người, không thấy bóng dáng người kia đâu.

     Mới mười tám tuổi, trong lòng Lộ Vân Phàm thấy có chút sợ hãi. Anh vội vàng xoay người ngồi dậy, nhìn khắp mọi nơi, lúc ấy mới phát hiện ra cô đang yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

     Khi đó, trên người An Hồng chỉ bọc một tấm khăn tắm. Lộ Vân Phàm có thể nhìn thấy bờ vai để trần của cô. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Chiếc khăn tắm bao vây quanh dáng người yểu điệu của cô. Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô hiện ra khỏe mạnh sáng bóng, cánh tay dài nhỏ buông thõng ở bên người, thỉnh thoảng lại nâng lên vén lại một chút tóc của mình, tư thế gợi cảm không nói nên lời.

     Tóc của An Hồng vừa mới dài quá vai, lại vừa đen vừa sáng bóng, có chút bù rối. Cô luôn luôn đưa lưng về phía Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm suy đoán nét mặt của cô, không nhịn được liền bước xuống giường, đi đến bên người cô.

     Anh từ phía sau nhốt chặt lấy thân thể của cô, vùi cằm vào hõm vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."

     "Chào buổi sáng." An Hồng trả lời vẻ buồn buồn.

     "Còn đau không?"

     ". . ."

     "An An." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn anh nắm thật chặt cánh tay, giọng nói thật dịu dàng: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua đã làm em bị đau rồi!"

     ". . ."

     "Bất quá. . ." Anh trái lại tự cười ra thành tiếng, nghĩ đến chuyện phát sinh đêm hôm trước, mặt cũng đỏ lên, "An An, thực rất thoải mái."

     "Chán ghét!" Đối An Hồng mà nói, thực sự là không có tí ti thoải mái nào đáng nói. Cô gần như khó ngủ cả một đêm, lúc ngủ lúc tỉnh, rồi lại ngủ lại tỉnh. Trời còn chưa sáng, cô liền trợn tròn mắt chờ mặt trời mọc.

     "Tại sao vậy, thật sự như vậy sao?" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, cùng cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

     Hóa ra căn phòng này của anh có thể nhìn thấy biển: "An An, từ giờ trở đi, anh đã là của em rồi, chỉ là của một mình em."

     "Em mới không cần!"

     "Ai! Em bội tình bạc nghĩa nhé!" Lộ Vân Phàm giở trò xấu cắn vào vành tai của cô, "Lần đầu tiên của người ta đều đã tặng cho em rồi! Em phải chịu trách nhiệm với anh."

     An Hồng không nói gì, đưa tay về phía sau nghĩ muốn nhéo anh một cái. Không nghĩ tới bỗng chốc tay của cô lại đụng phải thân thể lõa lồ của anh. Cô sợ tới mức rút lại tay, la hoảng lên: "Lộ Vân Phàm, mới sáng tinh mơ anh đùa giỡn lưu manh cái gì vậy! Chạy nhanh đi mặc quần áo!"

     Lộ Vân Phàm cười bật lên thành tiếng, anh một phen ôm lấy An Hồng, không để ý đến tiếng thét chói tai lẫn sự giãy dụa của cô, cứ thế liền ném cô trở về trên giường.

     Anh cúi người xuống, nói nhỏ ở bên tai cô: "Thẹn thùng sao? Chuyện này có là cái gì, các đôi vợ chồng không phải đều làm như thế hay sao?"

     "Ai là vợ chồng với anh chứ! Bệnh thần kinh! Mau mặc quần áo vào!" An Hồng bịt chặt lấy đôi mắt, xoay đầu đi không nhìn anh.

     Lộ Vân Phàm cười ha ha, rốt cục đứng lên, đến bên chiếc túi du lịch của mình, lôi quần áo ra mặc vào.

     An Hồng từ trên giường ngồi dậy, từ giữa kẽ tay nhìn thấy Lộ Vân Phàm đã khoác lên mình chiếc áo T-shirt và mặc chiếc quần ngố rồi, lúc này cô mới yên lòng để tay xuống.

     "Này." Cô gọi anh.

     "Hả?"

     "Quần áo của em thì phải  làm sao bây giờ đây? Đều trong toilet cả rồi, lại còn bị làm ướt. . ."

     Lộ Vân Phàm cười, nói: "Để anh đi lấy giúp em."

     Lộ Vân Phàm thật sự đi đến trong phòng An Hồng, đón nhận ánh mắt bỡn cợt của Tiêu Lâm giúp cô mang lại quần lót, áo ngực cùng áo đầm sạch sẽ. Hai người mặc xong thì đi xuống lầu ăn điểm tâm, phát hiện ra những người khác đều đang lén lút đánh giá hai người bọn họ, trên mặt mang biểu tình nghiền ngẫm.

     An Hồng xấu hổ tới cực điểm. Cô cúi đầu nâng húp mạnh cháo trắng, gương mặt đỏ au giống như gan heo vậy.

     Tâm tình của Lộ Vân Phàm cũng rất tốt. Anh ngồi ở bên người An Hồng, gắp rau ngâm, xúc ruốc bông vào trong chén của cô, nhắc nhở cô ăn cẩn thận kẻo bị nóng.

     Tiêu Lâm một bên gặm bánh bao thịt, một bên mở trừng hai mắt thật to nhìn vào An Hồng, không nhịn được nữa hỏi: "An Hồng, trên cổ chị là cái gì vậy? Bị muỗi cắn thành một mảng lớn như vậy sao?"

     "Phốc…" An Hồng vừa mới xúc một ngụm cháo lên miệng, thiếu chút nữa thì đã phun sạch ra. Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn lại, hóa là một vết quả dâu tây nhỏ, anh tự đưa tay qua khẽ xoa xoa, nói: "Ờ, con muỗi này thật sự rất lớn đó!"

     An Hồng quay đầu trợn mắt nhìn anh, phủi cái tay của Lộ Vân Phàm ra, bản thân sờ sờ lên cổ, nói: "À, ừ… Tối qua có con muỗi, không làm sao đánh được nó."

     Trình Húc, Từ Mạt Mạt ở bên cạnh không thể nén nhịn nổi, nhún nhún vai mà cười không ngừng. Tiêu Lâm vẫn không hiểu lắm, nói: Không phải trong phòng vẫn có nhang trừ muỗi đốt điện đó sao."

     "Con muỗi này có tính kháng thuốc cao, ý chí kiên định, hun không chết được." Lộ Vân Phàm rót cho Tiêu Lâm một chén sữa, "Tiểu quỷ, uống sữa tươi."

     "Ai là tiểu quỷ! Anh mới là tiểu quỷ!" Tiêu Lâm cong miệng lên.

     "Anh của em đây đã trưởng thành rồi! Nơi này người còn tuổi vị thành niên chỉ có một mình em thôi!"

     "Hừ! Ngoại trừ em ra, không phải người nhỏ tuổi nhất ở đây chỉ có mình anh thôi hay sao! Em không phải, chính anh mới là tiểu quỷ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui