Editor: Mẹ Bầu
"Xoảng" một tiếng vang lên thật lớn, An Hồng đã hất đổ đĩa cơm xuống trên mặt đất, đồ ăn còn chưa ăn vung vãi đầy mặt đất.
Cô đứng ở nơi đó, trong tay gắt gao nắm chặt lấy cái thìa. Cô duỗi thẳng cánh tay chỉ vào cái mũi của Tiền Kiến Tường, nói vẻ đầy hung tợn: "Tôi đã nói rồi, không cho phép gọi tôi là An An! Không cho phép! Cũng không cho phép bất cứ ai được gọi tôi là An An! Không cho phép!"
Rồi sau đó, cô tiếp tục ném cái thìa xuống trên mặt đất "chát" một tiếng. Sau đó chạy ra khỏi nhà ăn cũng không quay đầu lại, để lại một mình Tiền Kiến Tường với vẻ mặt đầy xấu hổ, cùng với vô số các đồng nghiệp ở chung quanh phải nghẹn họng nhìn cô trân trối.
Laura hoa mắt choáng váng, @MeBau*[email protected]@ nghĩ rằng đích xác không thể xem thường cô gái nhỏ An Hồng này.
Tối hôm đó, An Hồng trốn ở trong phòng gọi điện thoại cho Trần Hàng.
Cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hỏi thăm tình hình của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm đã được nghỉ hè. Trần Hàng nói cô bé đang ở tại nhà của cô Tiêu, rất biết nghe lời, cũng luôn luôn ghi nhớ lời của An Hồng.
An Hồng lại hỏi đến Tần Nguyệt. Trần Hàng nói cho cô biết, Tần Nguyệt cũng sắp được xuất viện. Cô đã khôi phục lại sức khỏe được tốt lắm, sau khi xuất viện có thể hồi phục được cuộc sống bình thường rồi.
Cuối cùng, An Hồng hỏi đến Lộ Vân Phàm, cô nhờ cậy Trần Hàng đi đến bệnh viện mà Lộ Vân Phàm đang nằm viện, tìm quen biết bác sĩ để hỏi thăm. Trần Hàng nói cho cô biết, bệnh tình của Lộ Vân Phàm dường như có chút biến hóa, cha của anh đang đã bắt đầu thu xếp để đưa anh đi sang nước Mĩ điều trị.
"Có gì biến đổi gì thêm nữa không?" Tim của An Hồng đã co rút lại thật chặt.
"Không rõ ràng lắm, vị bác sĩ mà anh quen biết cũng là bác sĩ chuyên ngành cấy ghép thận, không quen biết lắm với bác sĩ khoa của Lộ Vân Phàm, hỏi được rất ít và cũng không tốt lắm. Có tin tức gì anh sẽ nói cho em biết ngay."
"Vâng, cám ơn anh!."
Cúp điện thoại, An Hồng nằm ở trên giường.
Gian phòng của cô không có máy điều hòa