Editor: Mẹ Bầu
An Hồng xuống xe lửa, cũng không liên hệ ngay với Trần Hàng, mà cô đi thẳng đến nhà họ Hàn.
Ba Hàn ra mở cửa cho cô. Nhìn thấy An Hồng, ông có chút giật mình.
An Hồng nhìn thấy đến cảnh tượng hỗn độn trong nhà, cũng rất kinh ngạc: "Chú, dì, hai người làm cái gì vậy?"
Ba Hàn thở dài, kéo An Hồng vào phòng ngồi xuống: "Chú với dì cháu đã bàn bạc qua rồi. Hiểu Quân đã mất, tiếp tục lưu lại ở thành phố J này cũng không có ý nghĩa gì. Chúng ta nghĩ bán căn nhà này rồi sau đó sẽ trở lại quê nhà ở huyện W thôi."
"Vậy... còn khách sạn thì làm thế nào?"
"Làm gì còn có tâm tư mà quán ăn với phòng trọ nữa." Ba Hàn nói lời này xong, ánh mắt liền đỏ, @MeBau*[email protected]@ "Trước kia cũng liều sống liều chết vì Hiểu Quân, hiện tại nó đã đi xa rồi, chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này, xem đến xem đi, giống như khắp nơi đều có bóng dáng của nó. Cứ tiếp tục ngày này qua ngày khác như vậy nữa, dì của cháu sẽ ngã gục mất."
Nhìn thấy An Hồng cúi đầu không nói, ba Hàn vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô: "Căn phòng mà Hiểu Quân đã mua kia, chú đã trả lại rồi, bị khấu trừ một ít tiền, tiền ký quỹ trả cũng đã trả lại cho chúng ta rồi. Khách sạn Quân Hiểu chú cũng đã tìm được người để bán lại rồi, đã chuẩn bị chuyển nhượng. Còn phòng ở nơi này..." Ông ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, thở dài trùng trùng, "Đã ký hợp đồng rồi, vào khoảng độ cuối tháng bảy chúng ta sẽ di chuyển đi. Dù sao ở quê nhà chú dì vẫn còn có một căn nhà lớn, chỉ có một mình bà nội của Hiểu Quân ở. Chúng ta cũng lo lắng, vừa vặn trở về tận tâm báo hiếu cho phải đạo, để cho bà được dưỡng lão."
An Hồng gật gật đầu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ở lại nói chuyện thêm với ba Hàn vài câu nữa, sau đó bước vào phòng gặp mẹ Hàn.
Mẹ Hàn ngồi ở trên giường Hàn Hiểu Quân, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Hồng nhìn bóng lưng của bà, chỉ cảm thấy bà đã già đi rất nhiều. Cô đi đến bên cạnh bà, ngồi xuống. Mẹ Hàn cũng không quay đầu lại, chính là ngơ ngác nhìn ra phía xa xa.
"Dì ơi." An Hồng gọi bà, nhưng mẹ Hàn lại không hề có một chút phản ứng nào.
Ba Hàn xuất hiện tại cửa phòng: "Hồng Hồng, đã vài ngày này bà ấy không nói chuyện rồi. Cháu không cần phải xen vào đâu. Chờ khi chúng ta trở về nhà cũ, chắc bà ấy sẽ khá hơn."
An Hồng ngẩng đầu lên nhìn mẹ Hàn. Tròng mắt của bà đục ngầu, ánh mắt vô định ở nơinào đó, sắc mặt xám trắng, mái tóc cũng là rối loạn lại bóng loáng dầu mỡ, môi khô ráo, không có chút huyết sắc nào.
An Hồng biết, mẹ Hàn vẫn còn chưa thoát ra được khỏi sự đau xót mất con ở trong lòng mình.
Kỳ thực, chính cô cũng không thoát ra được.
Căn bản sẽ không có người nào muốn ra.
Trần Hàng đưa An Hồng đến cửa phòng bệnh Tần Nguyệt. An Hồng thật sự cảm thấy căng thẳng.
Trần Hàng cổ vũ cô: "Không có việc gì, trong khoảng thời gian này Tần Nguyệt thật sự đều không có một chút việc gì đâu. Em cứ tùy ý tâm sự cùng cô ấy. Hàn Hiểu Quân đi rồi, anh biết em rất khổ sở, dinendian.lơqid]on, nhưng biểu hiện của Tần Nguyệt cũng rất tốt. Em vẫn hẳn nên học tập cô ấy đó."
An Hồng gật gật đầu, đẩy cửa ra tiến vào bên trong.
Đây là một phòng bệnh hai người, vách tường trắng thuần, bài trí đơn giản. Tần Nguyệt ngồi một mình trên một cái ghế ở gần cửa sổ đọc sách. Trong phòng có mở điều hòa. Bên ngoài phòng ánh mặt trời mãnh liệt, chiếu rọi ánh nắng xuống trên vai cô. Tần Nguyệt cúi đầu đọc sách thật nhập thần.
Có lẽ là bởi vì giải phẫu, cho nên Tần Nguyệt cắt tóc ngắn. Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân kẻ xanh trắng đan xen. Bên trên giường bệnh còn để dựa một đồ chơi bằng lông nhung.
Nghe thấy tiếng động, Tần Nguyệt ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy An Hồng, cô lập tức tràn ra nụ cười.
"Cậu đã đến rồi."
Tần Nguyệt buông sách xuống, vẫy tay về