Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh



Editor: Mẹ Bầu

Tần Nguyệt mỉm cười: "Nhưng mà tớ vẫn nhớ được."

Cô nói tiếp, "Hồi nhỏ, tớ vẫn không hiểu gì, chẳng qua là cảm thấy trong nhà mình sao mọi chuyện đều không giống với như trong nhà của các bạn học khác, không giống với trong phim truyền hình, không giống với ngay cả những gì ở trong phim hoạt hình nữa. Tớ biết ba tớ đối xử với mẹ của tớ rất tốt, thế nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ lại không tốt. Tớ luôn luôn không rõ vì sao lại như vậy. Sau này tớ mới phát hiện ra, chỉ cần tớ thi tốt một chút, ba ba tớ sẽ vui vẻ một chút, mẹ cũng sẽ làm cho tớ một bữa ăn thật ngon. Một nhà ba người chúng tớ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm vô cùng cao hứng. Vì thế tớ liền quyết định, tớ nhất định phải học tập thật giỏi, phải thi cử thật tốt. Như vậy, ba mẹ tớ sẽ vui vẻ, bọn họ vui vẻ, @MeBau*[email protected]@ thì tớ cũng vậy, cũng sẽ vui vẻ. Rồi sau đó tớ liền ra sức học tập càng ngày càng tốt hơn, càng nghe lời nói của thày giáo hơn..., quả thực tựa như là tay sai của thày giáo vậy!"

Tần Nguyệt cười "khanh khách" không ngừng: "Tớ rất ngu, có phải hay không?"

An Hồng lắc đầu: "Không biết, khi đó, tất cả mọi người thật sự đều rất hâm mộ cậu đó."

"Có cái gì đáng để thật hâm mộ đâu! Tớ còn hâm mộ mọi người hơn ấy chứ!" Tần Nguyệt khép hờ đôi mắt, "Kỳ thực, khi đó trong lòng tớ cũng là có chút minh bạch rồi. Cho dù tớ có nhiệt tình sáng sủa, có học tập tốt lắm, thày cô giáo và bạn học đều yêu thích tớ, nhưng mà tình cảm giữa ba ba và mẹ của tớ vẫn là không tốt. Không khi trong nhà của tớ thật đè nén thật đè nén! Cậu không có cách nào có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác này đâu. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Kỳ thực tớ chẳng qua chi mong muốn ba mẹ của tớ có thể giống như ba mẹ của các bạn học khác mà thôi. Ngày Chủ nhật sẽ đưa tớ đi đến công viên thiếu nhi để chơi đùa, ăn một bữa ăn trong tiệm gà rán KFC, hoặc là đưa tớ đi đến nhà sách Tân Hoa để mua sách. Thế nào cũng đều được, thế nhưng mà ở nhà tớ, chưa từng bao giờ có chuyện này."

An Hồng nói: "Cậu nói đến những chuyện này, tôi cũng chưa từng bao giờ có mà."

"Cho nên, tớ mới có thể nói, sau khi biết được tình hình của cậu, tớ liền phát hiện ra, tớ đã tìm được một người còn thê thảm hơn cả tớ nữa." Tần Nguyệt cười đến mức ánh mắt đều tít cả lên, "Cậu không có ba, mẹ thì lại tái giá ra ngoài ở. Cậu sống với bà ngoại ở tại căn nhà trệt trong thôn Hạnh Phúc. Thành tích học của cậu thì thật tệ, quá tệ, ở trong lớp học thì hoàn toàn không hề có bạn bè. Thày cô giáo, bạn học trong lớp đều không thích cậu. Lúc đó tớ liền suy nghĩ, thế này thì làm sao cậu vẫn có thể sống được, lại còn mỗi ngày vẫn đi học nữa chứ. Nếu đổi thành tớ, tớ đã sớm trốn ở một nơi nào đó trong nhà, không đi học nữa rồi."

An Hồng bị Tần Nguyệt nói đến không biết phải làm sao, chỉ lắc đầu cười: "Tôi cũng không biết khi đó tôi đã làm thế nào để vượt qua nữa! Giống như trừ bỏ việc học môn số học ở lớp, thì tớ cảm thấy rất vui vẻ."

"Tớ biết."

"Sao cơ?"

"Tớ biết tại sao cậu lại cảm thấy vui vẻ."

"Hả?"

"Thời điểm năm thứ ba, cậu là thày giáo Diêu đánh nhau, chuyện ầm ĩ đến mức cả năm cấp đều biết. Lúc đó, tụi tớ đều vây quanh ở bên ngoài phòng làm việc để xem. Trong lòng tớ tự nói, cô bé này có lá gan ghê gớm thật, cũng không sợ sẽ bị ăn xử phạt sao?"

"Lão ta dâm loạn với nữ sinh trong lớp của tôi, bị tôi nhìn thấy rồi, lão không dám xử phạt tôi đâu."

"À ra vậy… Không trách được…" Tần Nguyệt gật gật đầu, "Tớ sẽ nói cho cậu

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui