Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh



Editor: Mẹ Bầu

Lộ Vân Phàm có một giấc mộng.

Trong mộng, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xán lạn, ngày cả gió thổi đến cũng thật là ấm áp. Anh đứng ở trên một cái sân thể dục, lúc này đang chuẩn bị xuất phát chạy.

Súng lệnh nổ vang bên tai. Lộ Vân Phàm như mũi tên rời khỏi cung vậy, liền xông ra ngoài, anh chạy ở giữa ở một đám người trẻ tuổi, cánh tay đong đưa rất có quy luật, chân dài di chuyển, chạy đi vừa kiên định lại có lực.

Hô hấp của anh thật vững vàng, thân thể tựa như hoàn toàn không chút mệt nhọc. Cả cái sân thể dục dọc to như vậy, anh chạy một vòng lại một vòng. Bên tai là tiếng hò hét cố lên không ngừng nghỉ. Anh ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, người đang ngồi nơi đó không đếm được, @MeBau*[email protected]@ nhưng khuôn mặt cả đám người đó đều rất mơ hồ, làm anh không nhìn thấy rõ ai hết.

Anh lại quay đầu lại xem tuyển thủ bên người, cũng y như vậy, anh không thể nhòn thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở ồ ồ của bọn họ.

Lộ Vân Phàm có chút buồn bực, nhưng lại cũng không hề nghĩ nhiều. Anh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, dần dần liền thoát khỏi cả đám người, một mình xông lên dẫn đầu phía trước.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở phía sau, Lộ Vân Phàm không khỏi có chút đắc ý, anh ngẩng đầu lên nhìn phía trước. Dải băng màu vàng ở điểm cuối đang chạy theo gió đong đưa, phía sau dải băng dường như còn có một người đang đứng.

Bóng dáng yểu điệu, Dieendaanleequuydonn mái tóc được buộc lên cao cao như chiếc đuôi ngựa. Khi cô cười rộ lên thì ánh mắt dài nhỏ liền nheo tít lại, đều bị làm anh nảy sinh sự ấm áp. Cô đang vẫy tay về phía anh, lớn tiếng kêu: "Cố lên, cố lên!"

Ngọn gió mát thổi phất qua hai má của cô. Cô gái tuổi trẻ cười tươi như hoa. Lộ Vân Phàm nhếch khóe miệng lên, càng thêm ra sức chạy về phía cô.

Nhưng mà nhìn thấy điểm cuối đường chạy xem ra rất gần, thế nhưng sao chạy lại thấy xa như vậy. Lộ Vân Phàm cảm thấy hai chân mình giống như bị rót chì vào, không biết tại sao anh lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Anh hướng về cô gái ở phía xa xa kia, kêu lên: "An An! Anh rất mệt!"

"Cũng sắp đến nơi rồi, cố lên!" Cô gái vẫn ngoắc tay như trước. Lộ Vân Phàm khẽ cắn môi, lại tiếp tục chạy lên phía trước. Hô hấp rối loạn, bước chân nặng dần, tim đập gấp gáp, nhưng anh tuyệt không để ý.

Đột nhiên, dưới chân anh bị vấp một cái. Cả người anh liền nặng nề ngã lăn ra ở trên mặt đất, một cảm giác đau đớn từ phần chân truyền lên đến tận trái tim.

Lộ Vân Phàm gượng chống chân nâng phía trên thân thểi lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái kia, cố nén nhịn đau, hô to: "An An, chân anh đau quá!"

Cô gái kia vẫn chỉ đứng đó cười nhìn anh, không nói nữa.

Bên người anh vang lên vô số tiếng bước chân. Một nhóm các chàng trai trẻ tuổi ào ào

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui