Editor: Mẹ Bầu
Hai người đứng nhìn nhau, Thạch Nghị bỗng nhiên dừng đánh bóng, rồi đột ngột xoay người đánh nghi binh. Lộ Vân Phàm bình tĩnh ứng chiến, không dám xem thường, hai người dần dần giằng co.
Thạch Nghị dẫn bóng tơi thì có chút hơi do dự. Lộ Vân Phàm nắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhô người tạt qua, đường bóng đã bị anh chặt đứt.
Trên mặt Lộ Vân Phàm hiện ra vẻ đắc ý, thế nhưng Thạch Nghị thì lại biến sắc. Nhưng mà anh ta cũng không để cho Lộ Vân Phàm được cao hứng lâu lắm. Dù sao thì Lộ Vân Phàm cũng không thể hành động mau lẹ bằng anh ta. Thạch Nghị bị đã giáo huấn lúc trước, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên rất nhanh đã đoạt lại được bóng đến trong tay.
Lộ Vân Phàm cũng không nổi giận, chính là giữ vững tinh thần chuyển hoá công thủ. Nhưng mà Thạch Nghị thân thủ mạnh mẽ, sau khi cướp lại được bóng rồi, không bao giờ nữa cho Lộ Vân Phàm cơ hội nữa, thân mình hướng về trước người anh, xoay người chen lách một cái, bộ pháp di động cực nhanh, anh đã giữ bóng đi xẹt qua Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm muốn trở lại ngăn đón anh, bất đắc dĩ anh cũng không thể kiểm soát được hành động của đùi phải, ngẩng đầu lên, Thạch Nghị đã chạy ba bước ném bóng một cái, quăng được quả bóng vào vòng rổ.
Lộ Vân Phàm chống nạnh, một bên thở, Dieenndkdan/leeequhydonnn một bên nhìn anh, một lát sau rốt cục vỗ tay lên.
Thạch Nghị cười ha ha, nhặt lại quả bóng sau đó lại ném đến trong tay Lộ Vân Phàm: "Đổi cho cậu này!"
Thạch Nghị tựa như càng ngày càng hăng say, anh cũng cởi luôn chiếc áo T-shirt