Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

  Editor: Mẹ Bầu

        Lộ Vân Phàm tự thôi miên cho mình ở trong lòng, cần phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, phải tĩnh táo một chút! Thế nhưng mà, dục vọng vẫn ập tới với thế  hung hăng, giống như triều thủy dâng tràn, cứ từng đợt từng đợt bắt đầu khởi động cuộn sóng trong lòng anh.

     Ở trong lòng Lộ Vân Phàm thầm mắng mình là cầm thú, nhưng lại vẫn là cắn răng gượng chống đỡ, thẳng đến khi An Hồng kéo chiếc khăn tắm mà anh vẫn đang dùng để che đậy sự hổ thẹn của mình...

     An Hồng nhìn thấy nét mặt biểu lộ sự cổ quái của Lộ Vân Phàm, thì đột nhiên liền nở nụ cười. Cô nhéo một cái ở trên eo anh một chút, hỏi: "Muốn sao?"

     Lộ Vân Phàm lắc đầu, nhắm mắt lại, nói: "Ngủ đi, An An."

     An Hồng thoáng nhìn biểu cảm cố đè nén của anh, đương nhiên cô hiểu rõ ràng ý tứ của anh. Cô cũng cười cười, nhắm hai mắt lại. Ở bên cạnh anh, cô luôn dễ dàng được an tâm, cũng bởi vì hành động hơi có chút cẩn thận, không quen thuộc kia của anh, mà cô cảm thấy cảm động.

     Lộ Vân Phàm thật sự đã trưởng thành.

     Bọn họ ôm nhau ngủ. Ngủ một giấc đến chạng vạng, tới hơn 6 giờ tối.

     An Hồng tỉnh lại trước. Cô đã ngủ gần như một ngày một đêm rồi. Điều khiến cho cô cảm thấy không thể tin tưởng nổi chính là, trong giấc ngủ ban ngày này của cô, cô gần như không hề nằm mơ, cũng không biết nguyên nhân là do não bị chấn động hay là do cô đang ở bên cạnh Lộ Vân Phàm nữa.

     Cô xuống giường, thay đổi quần áo, lại đi đến bên giường ghé vào bên tai người đàn ông nói: "Em đi xuống lầu, anh có muốn ăn chút gì hay không? Trong nhà cũng không có thứ gì hết."

     Lộ Vân Phàm cuốn cuốn chăn, hừ một tiếng, mí mắt cũng chưa nâng một chút liền nói: "Miến chua cay."

     "..."

     An Hồng mặc kệ anh, cầm lấy di động, chìa khóa cùng ví tiền đi xuống dưới lầu.

     Mới vừa đi tới dưới lầu, chuông điện thoại liền vang lên, cô vừa nhìn mã số nhận thấy là Lưu Diễm gọi đến.

     "A lô."

     "An Tiểu Hồng!" Giọng nói ầm ầm ĩ ĩ của Lưu Diễm lập tức vang lên, "Tớ nghe Triệu Đức Sinh nói, cậu bị bệnh hả?"

     "A, không có việc gì, đến cuối tuần thì tốt rồi."

     "Bệnh gì vậy? Triệu Đức Sinh cũng đã cẩn thận dặn dò tớ rằng, khi gọi điện thoại đến thì cho anh ấy gửi lời hỏi thăm cậu!."

     "Thực sự không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi, tớ đã xuất viện rồi." An Hồng nghĩ rằng Triệu Đức Sinh phỏng chừng cũng nói không nên lời là cô bị anh đánh nên phải đến bệnh viện.

     "Đúng rồi, vì sao cậu với Triệu Đức Sinh thế nào đấy hả?"

     "Chia tay rồi."

     "Chia tay rồi hả ? Vì sao vậy?"

     "Thì không thích hợp với nhau thì chia tay thôi! Thực là ngượng ngùng, đã làm cho cậu phải quan tâm rồi."

     "Không phải là lúc trước vẫn còn tốt đẹp như vậy hay sao! Có phải là chuyện anh ấy cứ luôn bảo cậu phải chức hay không? An Tiểu Hồng, chuyện này tớ cũng đã từng khuyên nhủ anh ấy rồi! Anh ấy cũng hiểu ra rồi. Về sau này sẽ không bao giờ còn ép buộc cậu như vậy nữa đâu."

     "Lưu Diễm... Kỳ thực, là vì tớ có bạn trai."

     "Hả?"

     "Ừ, tớ vừa xác định quan hệ. Tớ trở về rồi đến gặp Triệu Đức Sinh đề cập đến chuyện chia tay rồi."

     "Ai vậy hả?"

     "Một người bạn học ngày xưa."

     "Hồi thành phố J mới liên hệ được sao? Sao lúc trước không nghe thấy cậu đề cập qua vẫn đề này vậy?"

     "Ừ! Trước kia bọn tớ đã từng ở cùng nhau, một khoảng thời gian trước đây mất liên lạc với nhau, cách đây không bao lâu tớ vừa mới liên hệ lại được!"

     Lưu Diễm trầm mặc một lúc lại nói: "A!... Cậu từ từ để cho tớ tiêu hóa tiêu hóa một chút đã! Bạn trai trước của cậu? An Tiểu Hồng, liệu có đáng tin hay không vậy?"

     "Ối rất đáng tin cậy!" An Hồng cho Lưu Diễm một cậu trả lời khẳng định, "Cậu cũng đừng quan tâm mù quáng, tớ tự biết có chừng mực."

     "Tớ... Ai dà... Tớ đây cũng không nói cái gì, cậu có thể xác định chắc chắn như vậy đi! Tớ cũng vậy, rất cao hứng. Chính cậu hãy biết nắm chắc cho tốt đi. Thân thể của cậu thực không có chuyện gì chứ? Tớ đang muốn tới thăm cậu một chút  xem thế nào!"

     "Thật, chỉ vô ích thôi, bạn trai tớ đang ở nhà của tớ rồi. Có anh ấy chăm sóc cho tớ rồi, cậu cứ yên tâm."

     "Hả? A, này... cậu vốn định trở về thành phố J sao?"

     "Ừ."

     "..." Lưu Diễm lại im lặng một chút, nói, "Vậy chúng ta liền không còn được gặp nhau nữa rồi sao. An Tiểu Hồng, ở chỗ này tớ cũng chỉ có một mình cậu là bạn thân thôi."

     An Hồng nở nụ cười: "Lưu Diễm, tớ sẽ luôn nhớ tới cậu! Lại nói, vẫn còn sớm mà, tớ còn phải chờ đợi ở nơi này ít nhất cũng phải đến hơn hai tháng nữa. Đến lúc đó chúng ta tha hồ mà gặp nhau."

     "Tớ muốn gặp bạn trai của cậu!"

     "Không thành vấn đề."

     "Được! Như vậy tớ cúp máy trước nhé, cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé! A mà nghe làm sao giống  như là cậu đang ở bên ngoài vậy?"

     "Ờ, tớ xuống lầu mua một chút đồ!"

     "Cậu còn đang bệnh kia mà, thế nào mà bạn trai của cậu không dưới lầu để đi mua? Vậy mà cậu còn nói anh ta đáng tin kia chứ, tớ thấy một chút cũng không thể tin được."

     An Hồng cảm thấy vui vẻ: "Có nguyên nhân đặc thù, không nói trước được, lần sau gặp mặt tán gẫu."

     "Được! Bye bye"

     "Bye bye!"

     Cúp điện thoại, An Hồng chạy tới khu Hỉ Sĩ Đa ở cửa tiểu khu, mua giúp cho Lộ Vân Phàm một hộp quần lót kiểu nam, lại mua một ít đồ ăn vặt điểm tâm và đồ uống. Thời điểm trả tiền, An Hồng ngắm ngắm cái giá ở bên cạnh, thần không biết quỷ không hay cầm một hộp bao cao su bỏ vào trên quầy thu ngân.

     Bác gái thu ngân quét mã vạch mặt không đổi sắc, An Hồng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, mua thêm cái túi ni lông bỏ các này nọ vào liền đi ra cửa.

     Đi đến một cửa hàng có quy mô nhỏ ở trong tiểu khu chuyên bán các loại rau dưa loại thịt cá, cô mua một ít rau xanh, một ít Mã Lan Đầu, lại cắt một khối thịt nạc, thêm hai cân trứng gà, xách theo rồi đi về nhà.

     Đi đến đơn nguyên dưới lầu, An Hồng dừng bước lại, gọi điện thoại cho Trần Hàng.

     Bác sĩ Trần còn đang trực ban, tiếp nhận điện thoại thì cười nghe rất vui vẻ.

     " Về thành phố T từ khi nào vậy? Anh đoán, hẳn là hôm chủ nhật đi." Trần Hàng thật là hiểu biết cô

     An Hồng ngậm miệng mỉm cười: "Vâng, là sửa đổi lại một chút. Lần trước thực xin lỗi, trước khi đi em cũng không gặp mặt chào anh một câu."

     "Không có việc gì, em cứ khỏe mạnh là anh đây an tâm rồi! Hiện tại em như thế nào rồi? ý anh muốn nói là... ở cùng với Lộ Vân Phàm."

     "Sự việc là như này." An Hồng nghĩ nghĩ, trả lời anh, "Em và anh ấy, hẳn coi như là đang ở cùng một chỗ với nhau đi."

     "Ôi! An Hồng, hành động của em thật là rất nhanh đó! Kỳ thực chuyện này cũng bình thường thôi. Lộ Vân Phàm là một người tốt lắm, em có thể hạ quyết tâm như vậy thì anh cũng cảm thấy rất cao hứng. Chỉ là... Có một chuyện anh phải nhắc nhở em trước. Chuyện trước kia em không cần phải tiếp tục suy nghĩ nữa, hiện tại hai ngươi đều đang rất tốt, Mà việc lại đi đến được cùng nhau như vậy cũng không dễ dàng, về sau em liền chú ý kết giao cho thật tốt. Em hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Anh thấy Lộ Vân Phàm đối với em cũng là khăng khăng một mực. Hai ngươi liền mau mắn mà đi kết hôn đi thôi, hàng vạn hàng nghìn lần không nên bị những chuyện xảy ra từ trước quấy nhiễu, hiểu chưa?"

     "Biết rồi. Bác sĩ Trần, anh thực dông dài đó, cái này không phải là sắp đến thời kỳ mãn kinh đó chứ?" An Hồng cười đùa cùng anh.

     Trần Hàng cũng cười: "Có lẽ là như vậy, anh vẫn luôn là người phải bôn ba vì em đó sao."

     "Được rồi không tán gẫu nhiều với anh nữa. Đúng rồi, em có một chuyện rất mâu thuẫn. Lộ Vân Phàm cũng không bảo em phải trở lại thành phố J ngay. Em cũng đã đáp ứng với anh ấy, công việc bàn giao ở bên này đại khái ở tháng 6 cũng phải để đến tháng 7 thì lúc ấy em mới cần đi trở về. Chỉ là đến lúc đó Tiêu Lâm sẽ trở về đây để nghỉ hè, em ném con bé một mình ở lại chỗ này có phải không được tốt lắm hay không?"

     Trần Hàng cười thành tiếng, nói: "Yên tâm đi, Tiêu Lâm cũng đã 23 tuổi rồi, em lại còn coi con bé giống như đứa nhỏ vậy. Chuyện này đến lúc đó lại nói tiếp, em trước hãy quản chính em cho thật tốt?"

     "OK. Em cúp máy trước nhé, hẳn là em sẽ đến thành phố J rất nhanh thôi, đến lúc đó sẽ tìm anh ăn cơm."

     "Được, khi nào trở lại nhớ điện thoại cho anh nhé, bye, bye!"

     "Bye, bye."

     Cúp điện thoại, An Hồng phát hiện đã đèn điện đã được bật sáng lên rực rỡ, Cô ngẩng đầu nhìn lên hướng trên lầu, đã thấy đèn sáng trong phòng ngủ của mình. Nghĩ đến bên trong có một người đang đợi cô trở về, trong lòng liền nổi lên một hồi ấm áp

     Mở cửa vào nhà, An Hồng mang đồ ăn tới để trong phòng bếp. Khi đi vào phòng, cô phát hiện Lộ Vân Phàm đã thức dậy, cứ để thân thể trần trụi như thế dựa vào ở trên giường, đắp chăn ngang người, đang đọc “Tin tức kết nối”.

     Cô cười rộ lên: "Anh vẫn còn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự kia à?"

     "Ừ, khi có thời gian thì có thể nói là anh đều sẽ xem." Lộ Vân Phàm ngồi thẳng người dậy, giang hai cánh tay hướng về An Hồng "Nào, ôm một cái!"

     An Hồng cúi đầu cười khanh khách, vứt túi đồ vừa mua qua một bên, đi tới ngồi ở trên mép giường thuận thế liền ôm lấy anh.

     Lộ Vân Phàm ôm thật chặt lấy An Hồng, nói: "Sao lại đi lâu như vậy, anh nhớ em muốn chết rồi."

     "Anh lại ngứa da ngứa thịt rồi phải không? Em mới đi được hơn nửa canh giờ thôi mà."

     "Không phải vậy, là bởi vì em không ở chỗ này, có một mình anh ở trong cái phòng này cảm thấy có chút khiếp sợ, giống như không thể nào vượt qua được vậy."

     An Hồng tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, nhìn xem phong cách độc đáo trong phòng của mình, khóe miệng giật nhẹ nói: "Lúc vừa mới trang hoàng thì cảm thấy thật mới mẻ. Vài năm nay nhìn lại em cũng cảm thấy không quá đáng tin, không hiểu sao trước kia em đã nghĩ muốn mình lại có một gian phòng như vậy."

     "An An, tương lai chúng ta kết hôn, chắc em sẽ không trang hoàng phòng cưới của chúng ta cũng thành như vậy chứ?"

     "Khi nào đến lúc đó hẵng hay! Đến lúc đó chúng ta sẽ trang trí một màu lam cùng một màu trắng theo phong cách Địa Trung Hải, như thế nào?" Cô xoa xoa mái tóc của người đàn ông. 

     Lộ Vân Phàm cong mắt lên cười đến rất vui vẻ, để lộ ra hàm răng trắng xóa ngay ngắn đều đặn.

     An Hồng đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi khi đối thoại với nhau bọn họ hình như là chạm đến từ kết hôn. Cô chớp chớp mắt, lấy từ trong túi đồ ra hộp quần lót nam ném cho Lộ Vân Phàm: "Quần lót em mua cho anh đây, đáng tiếc là không thể giặt qua một chút trước khi mặc, có quan trọng lắm không?"

     "Không có việc gì." Lộ Vân Phàm cầm bịch quần lót, hỏi, "Mua chút gì ngon ngon để ăn chưa? Anh sắp chết đói rồi! Tối hôm qua chưa ăn gì, sáng nay chỉ uống có chút cháo."

     Anh móc trong túi ra bánh sandwich, bánh ngọt, hộp cà phê, tiếp sau lại nhìn thấy gói bao cao su to ở trong túi. Lộ Vân Phàm có chút ngây người, lấy ra hỏi An Hồng: "Em mua cái này làm gì chứ?"

     "Để phòng bị." An Hồng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nhìn lại Lộ Vân Phàm.

     Lộ Vân Phàm toét miệng ra nở nụ cười, nhéo nhéo vào gương mặt của An Hồng nói: "Phòng bị cho ai?"

     An Hồng đoạt lấy cái hộp bao cao su một phen, nói: "Anh quản được sao?"

     "Thật xấu xa!" Lộ Vân Phàm mở hộp quần lót ra, vén chăn lên đã nghĩ chuẩn bị mặc.

     An Hồng ngồi ở bên cạnh anh, vừa cúi đầu một cái liền nhìn thấy hạ thân của lộ ra trắng trợn cùng với phần còn lại của đùi phải đã bị cụt.

     Lộ Vân Phàm thấy cô nhìn chằm chằm vào thân thể của mình như vậy, trên mặt có chút mất tự nhiên. Anh kéo cái chăn đắp lại, nói: "Đừng nhìn, nếu không em cứ đi ra ngoài một lát trước đi."

     An Hồng giương mắt nhìn anh, cắn cắn môi nói: "Được, để em đi lấy cho anh chiếc chân giả tới đây."

     "Tốt quá, cám ơn em!." Lộ Vân Phàm không có gậy chống, tuy rằng ở trong phòng lại đeo chân giả vào như vậy cũng thật kỳ quái. Khi ngổi xuống sofa hay là nằm trên giường đều không thoải mái, nhưng thật sự là không có biện pháp nào khác hơn.

     An Hồng lấy từ trong toilet ra cho anh chiếc giả cùng chiếc tất có lực đàn, nhìn Lộ Vân Phàm chậm rãi xỏ vào.

     Chờ anh đi chân giả vào xong, sau đó một lần nữa đứng lên, rốt cuộc An Hồng mới thở một hơi thư giãn. Cô nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này cũng đã không cần phải ngồi lỳ một chỗ ở trong căn phòng này của cô, tiếp đó liền gọi tới gọi lui nữa rồi. Cái kia cảnh tượng cũng sẽ không làm cho cô cảm thấy sợ hãi, mà chính là, sẽ làm cô thấy xót xa tột đỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui