Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu À Mà Không Là Các Cậu


[CẢNH: Trương Nhân chuẩn bị đi học]“Ủa bữa nay con không đi xe à? Xe ba sửa rồi mà”“À lớp trưởng qua chở con đi, tiện đường nên bạn đưa con đi luôn”“À, thằng bé dễ thương, ngoan ngoãn gì đâu, mà con cứ bắt người ta chở đi miết vậy, người ta nói gì con không?”“Không con thấy bạn ấy có nói gì đâu? Bình thường mà, hôm con cũng nấu cơm cho bạn ăn rồi thôi”“Ai dám ăn cơm con nấu cũng gan lắm”“Ba đùa, con nấu không thua mẹ đâu”Hạo Nhiên cũng vừa chạy đến.“Ba mẹ con đi học”“Nó hòa nhập cũng nhanh, mong là nó học hành tốt, được bạn bè quý mến” – mẹ Trương Nhân.[CẢNH: lớp 12A1 sáng thứ 2 đầu tuần]“Này Nhân, hôm nay Hạo Nhiên lại đưa cậu đi học à?” – Ngọc Linh.“Hôm nay xe tớ lại hư nên nhờ Hạo Nhiên chở đi giúp, mà tớ cũng thích đi với Hạo Nhiên, đỡ khỏi phải đạp mệt, cho mình cậu ấy đạp thôi” – Trương Nhân.“Cậu nói thế thôi chứ tớ thấy cậu thích Hạo Nhiên mà, thôi hai cậu thành 1 cặp đi, năn nỉ á, hai cậu xứng lắm!”“Cái gì? Cậu sáng nay chưa ăn sáng nên bị gì thế? Đây tớ xem? Có nóng không?” – Trương Nhân.Ngọc Linh gạt tay Trương Nhân, quay sang Hạo Nhiên.“Đúng không lớp trưởng? Hai người thành 1 đôi đi, trời ơi cưng quá”Hạo Nhiên mặt lại đỏ.“Cậu hay quá ha, đi về chỗ, cô vào kìa”Cô chủ nhiệm vừa vào đến.“Mấy đứa ngồi xuống đi”“Cô nghe nói tuần này các thầy cô bộ môn cho kiểm tra 1 tiết, tụi em cố gắng ôn bài kỹ, điểm tốt tốt xíu nghen mọi người”“Dạ” – cả lớp 12A1.“À sẵn đây cô thông báo luôn với mọi người, tuần này không tính ha, tuần sau bỏ luôn, tuần tới nữa, lớp mình sẽ lại có thêm 1 bạn học sinh mới vào nữa đó các em”“Ồ quao” – cả lớp xì xầm.“Bạn mới là nam hay nữ vậy cô ơi?” – Thiên Trang.“Cô vẫn chưa biết luôn á mấy đứa, cô chỉ nghe thầy hiệu trưởng nói thế, mà cô nghe nói hả, bạn này gia đình có chức có quyền lắm, ba của bạn quen đến thầy hiệu trưởng, cô nghe thầy gửi gắm riêng cho cô mà cô cũng sợ luôn á tụi em”“Wow, vậy luôn hả cô” – mấy đứa ngồi dưới.“Uh, cô nghe nói thế, cô chưa biết sao, thầy hiệu trưởng nói bạn cá tính lắm, cô cũng chờ để gặp xem bạn ra sao.

Thôi mình vào tiết nha tụi em”Trương Nhân quay xuống Hạo Nhiên.“Khải Hiếu lại sắp sửa có mồi rồi”“Haha, để chờ xem” – Hạo Nhiên.[CẢNH: ở căn tin giờ ra chơi]Ngọc Linh, Trương Nhân, Thiên Trang đang đợi mua đồ ăn.“Trương Nhân cậu ăn mì không?” – Ngọc Linh.“Tớ không ăn đâu, tớ mua ly nước thôi”Cầm ly nước quay ra, Trương Nhân lại quay vào.“Cô lấy cho con thêm cái bánh cua nhé, loại có nhân phô mai”Ngọc Linh nhìn sang thấy.“A, phát hiện ra là mua cho Hạo Nhiên ha, hết giấu!”Trương Nhân nhét đại cái bánh vào túi quần.“Đâu có, tớ mua tớ ăn mà”“Um thì ăn, nhưng ai ăn mới quan trọng.


Thấy người ta có đôi có cặp hạnh phúc ghê hong Trang, ai như tụi mình”“Chán lắm không muốn nói” – Thiên Trang.Trương Nhân cười, quay đi lên lớp trước.

Vừa vào lớp, cậu chạy tới chỗ Hạo Nhiên, lấy cái bánh ra, bỏ liền vào trong cặp Hạo Nhiên.“Tớ mua cho cậu nè, nhưng cậu cất kỹ, đừng để con Linh với con Trang thấy nhé, lôi thôi lắm”“Ờ ờ tớ biết rồi”Vừa ngồi xuống, 2 con nhỏ kia đi lên.“Thấy hong Linh, mới xuống có xíu mà đã nhớ nhau rồi” – Trang.“Chán lắm, tớ nói có sai đâu, chỉ đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.

Mà kể cũng hay, 1 người ngông nghênh, còn người kia hiền , cái đó gọi là bù trừ ha Trang”“Rõ ràng, mà kể ra Hạo Nhiên cũng sướng ha, người ta thì chỉ dám mua ly nước, nhịn cả ăn không dám mua cho mình, để dành tiền mua bánh cho lớp trưởng”Hạo Nhiên lấy cái bánh trong cặp ra.“Ủa phải cái này không? Cậu mua cho tớ hả Trương Nhân? Cậu có mua cho cậu không?”“Trời ơi thấy chưa” – 2 con Trang và Linh quay qua nhau.“Người ta hạnh phúc quá mà bà ơi, thôi đi về chỗ đi, không phá đám người ta nữa” – Ngọc Linh.Trương Nhân nhìn theo 2 đứa, cậu cười.“Nhân nè, cậu có phần không, sao chỉ mua cho tớ? Hay thôi cậu ăn đi, tớ không đói đâu”“Cậu ăn đi, tớ mua cho cậu mà”“Ăn đi, người ta mua cho mà đừng từ chối” – Ngọc Linh.“Cậu hay quá ha” – Hạo Nhiên lại mắc cỡ.“Thôi 2 cậu đừng ghẹo Hạo Nhiên nữa, cậu ấy không có ý gì đâu” – Trương Nhân.“À tớ nghe nói tuần sau tiết lịch sử hình như cô cho đi học ngoại khóa ở Dinh Độc Lập ấy” – Thiên Trang.“Vậy sao? Ê cậu qua cho tớ đi chung với Trang” – Linh.“Ờ cũng được”“Vậy tuần sau Hạo Nhiên qua chở tớ đi với nha” – Trương Nhân.“Thấy chưa Trang” – Linh.“Biết ròi, rõ như ban ngày ròi còn g씓Haha, hai cậu thiệt tình, Hạo Nhiên mắc cỡ kìa” – Trương Nhân.Hạo Nhiên không nói gì, nhưng có lẽ cậu cũng cảm nhận được rằng Trương Nhân cũng có gì đó với mình, cậu hy vọng như vậy.[CẢNH: Hạo Nhiên chở Trương Nhân về đến nhà]“Ngày mai cậu chờ tớ nhé, tớ sang chở cậu lên Dinh Độc Lập luôn ha”“Ok tớ cảm ơn nhé, thôi cậu về đi”“Ừ tớ đi đây”“À Trương Nhân nè, khi nãy những gì cậu nói với 2 nhỏ kia là thật hay giỡn chơi vậy?”“Ờ thì......” – Trương Nhân cũng đỏ mặt, lần đầu tiên.Chưa kịp nói gì, ba Trương Nhân từ đâu về.“Ủa 2 đứa về rồi hả? Con, vô ăn cơm luôn con”“Dạ thôi ạ, con về để không ba con trông, hôm khác con lại sang ạ”“Ừ nếu vậy thì hôm khác sang nhà ăn cơm, ha”“Dạ con cảm ơn bác, con về ạ.


Tớ về nha Nhân”“Nhân, con vô nhà thay đồ đi con, xong qua quán nước cô 4 ba có chuyện muốn nói với con”“Dạ”[CẢNH: Trương Nhân và ba ngồi ở quán]“Có chuyện gì vậy ba?”“Nhân, có chuyện này ba mẹ định giấu con, nhưng ba mẹ nghĩ lại, có lẽ ba mẹ phải nói cho con biết, và ba mẹ cũng muốn con biết”“Dạ”“Nhân à, bác sĩ chẩn đoán mẹ con bị suy gan, gan không hoạt động tốt như người bình thường, đó là lý do tại sao mẹ con hay bị mệt.

Còn nguyên nhân gây ra suy gan, bác sĩ nói có thể do mẹ con dùng thuốc giảm đau trong thời gian dài”Trương Nhân ngồi thừ ra, mãi 1 lúc sau mới nói chuyện được.“Vậy mẹ có sao không hả ba?”“Trước mắt thì dùng thuốc và theo dõi thôi con, nhưng bác sĩ nói mẹ không được làm việc nặng, không quá sức nữa, cho nên chắc thời gian tới, ba phải nghỉ làm ở nhà phụ mẹ.


Với hoàn cảnh gia đình mình, chắc sẽ lại khó khăn hơn, con cố gắng tí nha con”“Con không sao, con chỉ mong mẹ khỏe thôi”“Bác sĩ nói nếu dùng thuốc và theo dõi, nếu vẫn không khả quan thì sẽ phẫu thuật hoặc là ghép gan, kết quả thì không ai dám chắc chắn điều gì”Cả 2 người thở dài.“Thôi ba chỉ nói con biết vậy thôi, con cố gắng học hành chăm chỉ đi, phần của con, ba sẽ lo được, và em con nữa”“Dạ con biết rồi” – Trương Nhân mắt ngấn nước.“Thôi về nhà đi con, để mẹ trông”Về đến nhà, Trương Nhân thấy mẹ đang nấu cơm, cậu quăng cái cặp chạy đến ôm mẹ và khóc.“Mẹ ơi.....”Mẹ cậu an ủi: “Mẹ không có sao, mẹ vẫn khỏe mạnh mà, con thấy không, mẹ đâu có sao, nè”Trương Nhân gục đầu lên vai mẹ, cậu khóc không thành tiếng.[HẾT CHƯƠNG 11].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận