Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu À Mà Không Là Các Cậu


[CẢNH: Trương Nhân 1 mình đạp xe về nhà]“Ủa hôm nay lớp trưởng không chở con nữa à?”“Con đi được rồi thì con tự đi, làm phiền người ta hoài ngại lắm”“Lớp trưởng của con cũng dễ thương, đẹp trai đó con, mặt mày xinh, mà ngoan ngoãn hiền lành nữa”Trương Nhân bĩu môi – “Không dám hiền đâu mẹ”“Mẹ thấy nó hiền mà, gọi dạ bảo vâng, đàng hoàng lễ phép, từ gia đình ra hết đó con”“À mẹ, tuần sau mua áo mới chưa?”“Chưa con, cho mẹ sang tháng nha, để mẹ để dành thêm chút ít tiền nữa, dạo này vật giá mắc quá không dám sắm sửa gì nhiều”“Dạ thôi cũng được, để con mặc thêm 2 tuần nữa vậy”[CẢNH: Trương Nhân chuẩn bị sách vở cho tuần sau]“Sao dạo này Hạo Nhiên tốt với mình vậy nhỉ? Mà không biết trước giờ, cậu ấy có tốt với ai như thế không? Hay là do cậu ấy có hiềm khích với Khải Hiếu nên muốn mượn cớ Khải Hiếu gây sự với mình để trả thù chứ? Chắc là không, tính cậu ấy đâu có nhỏ nhen vậy.

Mà sao cậu ấy dạo này cứ hay đỏ mặt, cứ hay luống cuống tay chân khi đứng trước mặt mình, lại còn ra sức bảo vệ cho mình nữa, hay là cậu ấy.......thích mình ta?”“À không, không, không thể có chuyện đó được” – Trương Nhân cười.Sáng hôm sau, Trương Nhân vừa dắt xe ra khỏi nhà, chạy được chưa đầy 50m thì xe bị bể bánh, thế là cậu phải quay vào nhờ ba cậu sửa dùm, nhưng nếu đợi sửa thì sẽ trễ học.“Ba chở con đi học với”“Ừ ra đầu ngõ đợi ba”Trương Nhân đi bộ ra đầu ngõ, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạo Nhiên đang đứng đợi sẵn.“Ủa hôm nay tớ đâu có bảo cậu sang?”“Ờ thì tớ muốn sang, với tớ nghĩ chân cậu còn đau, tớ muốn chở cậu đi đến khi cậu lành hẳn”Nói xong, ba Trương Nhân cũng vừa chạy ra.“Con chào bác ạ, con sang chở Trương Nhân đi học”“Ủa vậy hả? Vậy sao con còn nhờ ba”“Ủa con đâu có biết đâu ba, tự nhiên bạn tới thình lình, con có dặn đâu”“Thôi bạn tới rồi thì đi với bạn đi, ba vào đây”Hạo Nhiên lấy trong cặp ra cái áo lạnh hôm trước, đưa cho Trương Nhân.“Nè cậu mặc đi”Trương Nhân còn đắn đo chưa muốn mặc.“Mặc lẹ đi bạn đợi kìa, lẹ còn đi học” – ba Trương Nhân.“Dạ thôi thưa bác con đi”Ba Trương Nhân quay xe vào nhà.“Thằng bé sang chở Trương Nhân đi học nó dễ thương, ngoan hiền lễ phép”“Ủa nó lại sang chở thằng Nhân đi học à, thằng nhỏ tội nghiệp, cứ phải chở thằng này đi miết”“Ủa em nói vậy là nó đã sang đây rồi à?’“Thì tuần trước thằng Nhân nó bị cái chân đó, nó chở đi chở về cả tuần đó chứ”[CẢNH: cả lớp đang trong giờ ra chơi]“Ủa Trương Nhân ơi, hôm nay Hạo Nhiên lại chở cậu đi học à?” – Ngọc Linh.“Sáng xe tớ hư, nên Hạo Nhiên sẵn đi ngang chở tớ đi luôn”“Ủa mà sao Hạo Nhiên biết xe cậu bị hư? Hạo Nhiên chạy ngang nhà cậu xong thấy xe cậu hư nên cậu ấy chở cậu đi luôn à?”Hạo Nhiên chen ngang.“Là tớ đi ngang nhà cậu ấy, thấy ba cậu ấy chở cậu ấy đi nên tớ nói thôi để tớ chở đi luôn”“Ờ thì tớ thắc mắc thôi.

Mà có khi Hạo Nhiên cậu cứ chở Trương Nhân đi về vậy xong 2 cậu thành 1 cặp luôn á.


Trời ơi dễ thương lắm lắm luôn ᔓHả? Tớ với cậu ấy thành 1 cặp á? Cặp gì, cặp đôi hoàn cảnh hay gì” – Trương Nhân.Hạo Nhiên lại đỏ mặt.“Cậu lo cậu kìa, nghe nói cậu thích thằng ku nào bên 12A5 đúng không? Rồi nó có đáp lại chưa”“Thôi đừng nhắc nữa, chán lắm, chẳng được như hai cậu đâu.

Đúng là chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà, nghĩ mà chán.

Thôi tớ đi mua đồ ăn đây”Hạo Nhiên và Trương Nhân nhìn nhau cười.

Hạo Nhiên tiếp:“Eh Trương Nhân, cuối tuần này buổi tối thứ 7 cậu có làm gì không?”“Tớ hả, thường tối thứ 7 tớ không có làm gì hết?”“Eh bữa đó tớ qua nhà cậu, đi mua cái gì xong ra bờ sông ngồi nói chuyện không? Lâu lắm tớ không đi luôn ấy”“Uh cũng được, cuối tuần cũng rảnh mà, với mấy tuần đầu bài vở chưa nhiều”Tối hôm đó, Hạo Nhiên sang nhà Trương Nhân, cậu mang theo 1 ít đồ ăn với 4 lon bia.“Trời, cậu mang cả bia theo làm gì đấy, tớ chưa thử lần nào, sợ say lắm”“Đâu có sao, có 2 lon, không say đâu, đừng lo, say thì tớ đèo cậu về”“Đợi tớ xíu”Trương Nhân vào xin phép ba mẹ.“Ba mẹ ơi cho con đi chơi tí xíu nha”“Con đi với ai đó”“Dạ con đi với lớp trưởng”“Về sớm nha con”“Dạ”Hạo Nhiên chở Trương Nhân ra bờ sông Sài Gòn, hai đứa vừa ăn vừa tâm sự.“Cậu quen với cuộc sống trên này chưa?”“Tớ chưa quen lắm, từ từ chắc cũng phải quen thôi.

Trên này nhịp sống hối hả quá, làm cái gì cũng nhanh hết, có khi tớ theo không kịp”“Rồi cậu sẽ phải thích nghi dần thôi, ở đây là vậy, có khi ở cùng nhà còn không thấy mặt nhau.

Như tớ nè, 1 tuần tớ gặp ba tớ có mấy lần đâu”“Ủa mẹ cậu đâu?”“Mẹ tớ mất khi tớ còn bé mà, đối với tớ thì ký ức về mẹ rất là mơ hồ, tớ không nhớ nhiều, chỉ thấy được mẹ qua ảnh thôi”“Có lẽ cậu ấy thiếu đi tình thương của mẹ, nên tính tình có phần hơi ngỗ ngược, ngông nghênh” – Trương Nhân nghĩ.“Ba tớ thì cưng tớ lắm, cho tớ đi học tất cả những gì tớ thích, học võ, học vẽ...học đủ hết”“À hèn chi cậu lúc nào cũng thắng Khải Hiếu haha”Hạo Nhiên lấy ra 2 lon bia, cậu khui ra và mỗi đứa cầm 1 lon.“Thật ra Khải Hiếu không xấu, chỉ là nó chưa hòa nhập được với mọi người.


Hồi trước khi cậu vào, có lần con Linh bị mấy thằng lớp 12A10 trêu, con Linh khóc, Khải Hiếu nó đã đứng ra ăn thua đủ với bọn đó đấy”“Thế sao cậu ấy lại thay đổi tính tình như vậy?”“Chuyện gia đình, chắc là vậy.

Thôi cậu uống thử 1 ít bia xem sao, cậu nên tập dần đi là vừa, để sau này lớn lên, cậu còn biết uống chứ”Trương Nhân thử một miếng, cậu nhăn mặt vì vị đắng của bia, có lẽ do lần đầu nên cậu chưa quen.Được 2 ngụm, 3 ngụm, Trương Nhân bắt đầu ngà ngà say, Hạo Nhiên cũng vậy, cậu nhìn sang Trương Nhân, thấy mặt cậu ấy đã ửng đỏ.Một lúc sau, Trương Nhân có vẻ hơi mất tự chủ nhưng vẫn còn tỉnh, cậu ngã đầu vào vai Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên cứng đờ, tim đập thình thịch, mặt lại càng đỏ hơn.

Cậu rón rén đưa tay choàng qua vai Trương Nhân.


1 cách ngạc nhiên, Trương Nhân không phản ứng gì.

Hạo Nhiên lại càng thấy bối rối.Suy nghĩ 1 lúc, Hạo Nhiên hỏi:“Nhân nè, nếu tự nhiên có 1 người con trai.........thích cậu thì sao?”Trương Nhân không trả lời.Hạo Nhiên đắn đo không biết có nên nói ra những gì cậu đang nghĩ hay không, hay thôi để lúc khác.Cậu lại hỏi lại lần nữa:“Nhân nè, nếu tự nhiên có 1 người con trai.........thích cậu thì sao?Trương Nhân cũng không trả lời, chắc cậu ta đã ngủ do say.Đột nhiên Trương Nhân tỉnh dậy, quay sang nhìn Hạo Nhiên, cười:“Nãy giờ tớ thấy buồn ngủ, chắc do say, sao cậu không kêu tớ dậy?”“Thôi tớ để cậu ngủ chứ kêu làm gì?”“Tụi mình đang nói chuyện với nhau mà”“À, ừ, mà thôi cũng muộn rồi, để tớ đưa cậu về nha”“Ừ, mình về đi”Đoạn, Trương Nhân vừa leo lên xe, Hạo Nhiên quay sang hỏi:“Nhân à, tớ hỏi cậu cái này?”“Ừ Nhiên”“À, ừ, tớ muốn hỏi là...à tớ tính hỏi hôm nay cậu đi vậy có vui không?” [Thật ra trong lòng Hạo Nhiên định hỏi là khi nãy Trương Nhân có nghe những gì Hạo Nhiên hỏi không]“Vui mà, lâu lâu đi vậy để quên đi áp lực bài vở.

Khi nào rảnh cậu lại sang mình đi nữa nha”“Ừ thôi mình về ha”[HẾT CHƯƠNG 7].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận