Thanh Xuân Của Tôi Là Em FULL


Sau vụ việc Khương Linh bị đuổi học thì không một ai nhắc đến cô ta thêm một lần nào nữa, giống như ở trong trường cô ta không hề tồn tại.
Khương Linh cũng bị Khương Gia đuổi đi, giờ đây cô ta đang làm trong một quán ba để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Về phần cô, cô vẫn giữ đúng khoảng cách tình bạn giữa anh và cô, nhưng anh lại muốn phá vỡ tình bạn đó để tiến đến với cô một quan hệ khác.
Sáng hôm nay, cô có tiết thể dục nên mọi người ra sân tụ tập chơi thể thao, lớp cô trùng tiết với lớp 12B8.

Vân Mộng lấy cây vợt cầu lông đi tới chỗ Hiểu Hiểu.
Vân Mộng:" Cậu chơi cầu lông với mình không Hiểu Hiểu!"
Cô:" Được, đưa mình cây vợt đi!"
Vân Mộng:" Đây!"
Trương Kiệt:" Triết ca chơi bóng không rủ thêm mấy người nữa đấu với bọn lớp kia! hai cậu ấy đã chơi ở đây rồi!"
Anh:" Được!"
Trương Kiệt:" Ok! để mình rủ thêm người!"
Hai người ra sân bóng rổ để chơi, trận đấu quyết liệt giống như đang trên sàn đấu vậy.

Ai ai cũng toát ra khí thế xông trận khiến cho mọi người khán giả không thể rời mắt khỏi trận đấu được.


Đến khi trận đấu kết thúc mọi người ngồi nghỉ ngơi nói chuyện.
Kiệt Luân:" Chu Hiểu Hiểu là lớp cậu sao?"
Tử Du:" Phải!"
Kiệt Luân:" Nghe nói cậu ta được bao nuôi sao? nhìn tướng tá cậu ta cũng được đấy? Cậu ta còn muốn bao nuôi nữa không để tôi...!"
Cậu ta chưa nói xong liền bị Minh Triết cho ăn cú đấm ngay mặt.
Kiệt Luân:" Chó chết! Cậu bị điên sao?"
Anh:" Cậu còn dám nói tôi liền đánh chết cậu!"
Trương Kiệt:" Triết ca bỏ qua đi!"
Kiệt Luân:" Bỏ qua cái gì, cậu ta khi không đánh tôi vô cớ!"
Anh nghe càng tức nên mặc kệ Trương Kiệt có ngăn cản mà cứ đè Kiệt Luân đánh tới tấp, Kiệt Luân cũng không phải cứ để cho anh đánh liền đánh trả lại thế là hai người đánh nhau mặc kệ mọi người cản đến khi nghe tiếng của thầy giáo thì hai người mới dừng lại.
Thầy giáo:" Dừng lại! những người đánh nhau sẽ bị phạt chạy 20 vòng sân cho tôi! Nhanh Lên!"
Trương Kiệt:" Dạ!"
Đến khi hai người chạy xong nhưng khí lạnh trong người anh vẫn không hề bớt đi khiến cho Kiệt Luân có chút sợ hãi nên đã chạy đi về lớp của mình.
Cô:" Xảy ra chuyện gì vậy!"
Vân Mộng:" Uống nước đi! Tại sao các cậu bị phạt!"
Cô:" Trên mặt, tay còn bị thương nữa!"
Trương Kiệt:" A không sao, bị cậu ta chơi xấu thôi các cậu đừng để ý!"
Cô:" Nhưng bị thương rồi!"
Anh :"Hiểu Hiểu cậu rửa vết thương dùm mình đi!"
Cô:" Hả! à ừm! vậy đi lên phòng y tế với tớ đi!"
Anh:" ừm!"
Trương Kiệt:" Vân Mộng! tớ cũng bị thương nè băng bó cho tớ đi!"
Vân Mộng :" Cậu chê bản thân mình chạy ít sao?"
Trương Kiệt :" Đâu có! Ể Vân Mộng đi đâu vậy chờ tớ với!"
Anh: "Đi thôi!"
Cô: "ừm!"
Cô và anh xuống phòng y tế nhưng trong phòng lại không có ai nên cô đi tìm dụng cụ để rửa vết thương cho anh, nhưng nước rửa để cao quá nhưng cô với không tới được.


Anh thấy cô có vẻ cần sự giúp đỡ nên đã phát huy sự hữu dụng của chiều cao để giúp cô lấy.
Cô đang lấy tay với đột nhiên sau lưng có truyền đến một luồn nóng liền quay lại nhưng lại thành tư thế ái muội này.
Anh một tay để lên kệ một tay đưa lọ rửa cho cô: " của cậu đây!"
Cô lí nhí nói:" cảm ơn cậu!"
Anh:" còn định đứng đó đến khi nào! mau rửa vết thương cho tôi đi!"
Cô:" Tớ tới ngay!"
Cô vừa rửa vết thương trên mặt anh vừa quan sát khuôn mặt anh, với khoảng cách gần này quả thật rất hoàn mĩ, sóng mũi cao da mặt lại trắng đụng vô mềm mềm thật thích, đôi mắt sắc bén khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi, chân mày kiếm, nhìn mọi thứ trên gương mặt anh khiến cô khoong ngừng thầm khen đúng là nam chính cái gì cũng hoàn hảo.
Anh:" Rất đẹp sao!"
Cô mãi mê ngắm cái đẹp nên buộc miệng nói:"Đẹp! rất đẹp!"
Anh:" Đều là của cậu hết đúng không!"
Cô:" Phải! là của tớ hết!"
Anh*mỉm cười*
Cô giống ngư bị anh thôi miên vậy, sao khi định hình lại thì cô mới phản bát lại nhưng điều này làm cho anh cảm thấy cô rất dễ thương.

Nhìn cô giống như một mèo con đang xù lông lên làm cho càng muốn nuốt cô vào bụng.
Cô:" Xong rồi!"
Anh:" Cảm ơn!"
Cô:" Lần sao mấy cái vụ vặt đó thì đừng có đánh nhau nữa!"
Anh:" ừm! tớ biết rồi!"

Cô:" Vậy đi thôi lát còn học tiết sau nữa!"
Anh:" Chờ đã!"
Anh không để cô nói nữa nên đã đứng lên trực tiếp ôm cô vào lòng mình.

Cô sợ anh sẽ cúi xuống hôn mình nên đã cựa quậy rất nhiều.
Anh: " Đừng nháo! tôi chỉ muốn ôm cậu một chút thôi!"
Cô:" Có chắc là ôm không?"
Anh:" Ừm! Chỉ ôm thôi!"
Cô:" Được rồi! Cậu nhớ giữ lời đấy!"
Anh mỉm cười rồi vòng tay siết cô chặt trong lòng hơn, anh cúi đầu xuống cổ cô để hít lấy mùi thơm quen thuộc, đã mấy ngày rồi anh không được ôm hôn cô.

Nhưng giờ đã hứa với cô chỉ ôm thôi vì không muốn thất hứa nên đã đứng ôm cô rất lâu.
Thấy cô có vẻ mỏi chân nên mới buông cô ra rồi đi về lớp học nhưng cảnh tượng trong phòng y tế đã bị Kiều Đan bắt gặp.
Kiều Đan nghe tin anh bị thương liền chạy lên phòng y tế để xem thử nhưng lại thấy cảnh hai người ôm ấp nhau khiến cho Kiều Đan rơi nước mắt chạy đi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận