Thanh Xuân Của Tôi Là Em FULL


Sáng hôm sau, cô đã chuẩn bị tơm tất cho việc đến trường.

Cô xuống lầu để ăn sáng, vừa xuống đã gặp bố mẹ đang ngồi chờ mình, cô mỉm cười, nói:
"Chào buổi sáng bố mẹ!"
" Con xuống rồi sao, mau đi ăn sáng rồi bố con đưa đi học!"
" Dạ con biết rồi!"
Sau khi ăn xong cô liền nói với bố cô lên xe đến trường, bô cô nói:
"Chiều nay, bố sẽ kêu quản gia đến đón con, tối nay bố đi gặp đối tác để bàn việc."
"Dạ, mà bố đừng uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe nữa!"
" Ta biết rồi!"
Ông xoa đầu cô mỉm cười, đúng là con gái ông đã thay đổi rồi, mỗi người bồi nhau thêm một câu trong chốc lát đã tới trường rồi.

Cô đã xác định được lớp mình ở đâu rồi vì tối hôm qua cô tìm hiểu trên trang trường rồi.
Cô đi một mạch tới lớp, vừa đi vào cửa lớp thì đã có người kéo tay nhanh tới chỗ ngồi.


Người vừa kéo tay cô là Khương Linh, một trong những người hay nịnh nọt nguyên chủ, mặc dù lời nói ngon ngọt nhưng trong lòng liền khinh bỉ nguyên chủ, vì nhà cô giàu hơn cô ta được bố mẹ cưng chiều hơn, mọi thứ đều hơn cô ta nên cô ta mới bắt chuyện với nữ phụ để làm thân lợi dụng để đối phó với nữ chính nhằm gây ấn tượng xấu cho nguyên chủ vs Minh Triết, cũng là người hay ganh ghét nữ chính, cô ta thường khiêu khích nguyên chủ gây khó dễ cho nữ chính.

Nhưng kết cục của cô ta cũng không có khác gì nữ phụ hết, cũng bị nam chính trừ khử một cách dã man.
Khương Linh: " Hiểu Hiểu, cậu đã đỡ chưa, bọn mình lo lắng cho cậu lắm đấy!"
Cô:" À! không sao mình đỡ hơn rồi!"
Khương Linh:" Hiểu Hiểu! cậu biết không, lúc cậu nghỉ thì con nhỏ Kiều Đan đó cứ quấy rầy đến Minh Triết của cậu không, mình bực dùm cậu ấy! Hay ra về bọn mình cho nó một bài học đi!"
Cô:" Cậu cứ mặc kệ bọn họ đi, bây giờ mình không quan tâm họ nữa, mình sẽ cố gắng học hành hơn, cậu cũng nên như vậy đi!"
Khương Linh nhìn cô với vẻ mặt đầy khó hiểu, cô ta nghĩ có phải cô bị sốt uống lộn thuốc điên rồi không, dễ dàng từ bỏ vậy à! cô ta không tin.

Khương Linh là người có dã tâm rất lớn, điều này cô biết rất rõ, cô chỉ muốn cô ta quay đầu lại để không phạm phải sai lầm.

Cứ thế cô ta im lặng nhưng trong đầu nhưng trong đầu lại có kế hoạch khác.
Cho đến khi chuông reo lên vào giờ học, có một người đi tới và ngồi cạnh cô.

Thật ra cô không ngồi cùng Khương Linh, cô ta ngồi phía trước ở dãy kế bên.

Còn người cùng cô là Vân Mộng, Vân Mộng là một cô gái nhút nhát vì thấy cô kiêu ngạo khó gần nên hai người cùng bàn mà không nói chuyện với nhau, với thành tích cũng được coi là học được nhưng vô cùng yêu thích môn chạy.

Cô nhớ trong truyện, Vân Mộng đã giành được huy chương vàng trong môn chạy của trường tổ chức.
Khương Linh có kêu cô đổi chỗ ngồi nhưng cô không chịu vì người ngồi phía sau cô là nam chính.

Cô đi học chủ yếu muốn kết bạn nên cô chủ động nói chuyện trước.
Cô: " Chào buổi sáng, Vân Mộng!"
Vân Mộng:" A! Chào cậu!"
Vân Mộng thấy cô chào hỏi trước, tâm trạng cô hơi hoang mang, thấy cô cứ cười cười chào hỏi mình nhiệt tình như vậy làm cô cũng bớt hoang mang hơn và thấy cô có vẻ không khó gần gì mấy nên hai người nói chuyện phím một chút.

Khương Linh quay qua thấy cô làm thân với Vân Mộng thì ánh mắt sắc bén liếc tới liếc lui nghĩ: "Hôm nay con nhỏ đó bị làm sao vậy!".
Cô nghe tiếng động phía sau thì cả người cô căng thẳng không dám nhích tới nhích lui cứ ngồi im như vậy, càng không dám quay xuống để nhìn.

Lúc trước, nguyên chủ buổi sáng khi thấy nam chủ bước vào liền mỉm cười quay xuống để chào buổi sáng.

Hôm nay cô có nên làm theo không tả, mà thôi cứ giả ngơ không biết gì đi! Vân Mộng thấy cô cứ lênh đênh nên hỏi thăm:
" Hiểu Hiểu, cậu không sao chứ!"
"À! Mình không sao đâu, thầy cô vào lớp rồi kìa!"
Minh Triết lúc bước vào đã thấy cô nói chuyện với Mộng Vân.

Trong lòng cảm thấy lạ rồi vì lúc trước cô không nói chuyện với cô ấy, khi ngồi xuống thì cô không quay xuống chào như mọi khi làm anh thấy lạ.

Thầy cô vào thì anh không quan tâm nữa, như vậy càng tốt càng đỡ phiền phức.
Nghe tiếng chuông vang lên ai cũng vui mừng vì đã được ra về cô cũng vậy, những tiết học cô nghĩ cứ quyết tâm ngồi nghê thì sẽ hiểu những gì thầy cô giảng nhưng thầy cô càng nói càng làm cho cô rơi vào giấc mộng, vì lâu rồi cô không coi lại sách phổ thông nhưng kiến thức cơ bản thì cô nắm rất rõ.

Khi dọn sách để đi về thì Khương Linh đi tới chỗ cô nói:
" Hiểu Hiểu, ra về mình với cậu đi mua sắm ha, mình thấy mẫu kia mới ra đẹp lắm !"
Cô:" Cậu đi đi, mình có việc rồi! mình về trước nhà! Vân Mộng, tớ về nha!"
Vân Mộng:"Ừ, bye cậu!"

Cô nói xong làm cho những người ở lại hoang mang với tính cách này của cô.

Thường Khương Linh rũ cô đi cô liền đáp ứng ngay, nhưng bây giờ lại khác.

Một trong những người ở đó lên tiếng với Minh Triết là Trương Kiệt:
" A, cả ngày hôm nay cậu ta đều không quay xuống nhùn cậu một cái nữa.

Có khi nào bị sốt rồi tính cách liền thay đổi rồi.

Minh Triệt cậu nói xem, Hiểu Hiểu sẽ không bám theo cậu nữa không? haha! Ể chờ tớ với, đi đánh bóng không!"
Anh lườm cậu ta liền đi một mạch xuống lầu.

Khương Linh thì đứng lờ đờ ở đó một mình, suy nghĩ rốt cuộc cô bị cái gì mà không nghe lời cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận