" Dạ, hôm qua tiểu thư ra ngoài gặp bạn của cô ấy, nên về nhà hơi muộn".Gặp bạn cũng không nên về nhà muộn như vậy chứ!" Thôi được rồi, bà đi gọi con bé xuống dùng bữa sáng đi".Quản gia kính cẩn cúi đầu, chuẩn bị xoay người đi gọi Điềm Khiết, đột nhiên thang máy mở cửa , Điềm Khiết mặc một cái đầm ngủ màu hồng, mang dép lê ở nhà bước ra.đi thẳng vào phòng ăn.
Nhìn thấy ông bà Điềm ngồi trên bàn ăn, cô hờ hững gật đầu chào: " ba mẹ mới về".
Sau đó kéo ghế ngồi xuống.Bà Điềm thấy biểu hiện của con gái như vậy, liền buông lời chất vấn:" Hôm qua tại sao con không về nhà dùng cơm cùng ba mẹ? Đã vậy còn đi tới khuya mới về nhà, ba mẹ không quản riết con không xem ai ra gì hả?"Ông Điềm ngồi bên cạnh vợ, thấy tình hình căng thẳng, liền lên tiếng khuyên giải." Con bé chỉ ra ngoài gặp bạn bè thôi mà, em đừng tức giận như vậy.
Gia đình chúng ta lâu lâu mới cùng nhau dùng bữa".Điềm Khiết đang ăn miếng bánh mì, tự dưng thấy nuốt xuống không nổi nữa, cầm ly sữa lên uống một ngụm, liền đứng dậy nói:" Con no rồi, hai người cứ từ từ ăn" đang tính rời bàn ăn, Tư Ni xuất hiện ngay cửa phòng ăn, thấy ông bà Điềm nhìn mình, cô lễ phép cúi đầu chào, sau đó nhìn về hướng Điềm Khiết nói:" Tiểu thư gia sư đang đợi cô ở phòng khách"" Người vệ sĩ này tên là Tư Ni, lần trước ba mẹ thuê cho con, đúng không?"Bà Điềm đánh giá người đứng ở cửa, liền quay sang hỏi Điềm Khiết." Đúng vậy"Thấy mẹ mình hỏi tới Tư Ni, trong đầu Điềm Khiết tức khắc hiện ra một chuyện thú vị, trên mặt cũng không còn cau có nữa, giả làm mặt đáng thương nói:" Tối qua con về nhà muộn cũng do cô ta đến đón con trễ đó, khiến con chờ hết mấy tiếng đồng hồ.
Ba mẹ nên phản hồi về trung tâm vệ sĩ của cô ta đi"." Tiểu thư hôm qua tôi không phải.........."Tư Ni đang muốn giải thích liền bị đối phương ngăn lại." Cô còn viện cớ sao, tối qua tôi và Hanna đợi cô đến khuya vẫn chưa thấy cô đến đón"Điềm Khiết sợ Tư Ni kể ra chuyện tối qua, ba mẹ sẽ phản sự, nên cố ý lên án cô.Tư Ni :(Sau lời nói dối của Điềm Khiết, ba mẹ cô đã liên hệ với trung tâm của Tư Ni.
Khiến cô bị trừ hết tiền thưởng thành tích trong tháng và sáu tháng tới không được lên lương.Tư Ni càng nghĩ càng thấy tức, rõ ràng cô ta đã bỏ mình lại lớp học piano, đã vậy còn kêu ba mẹ cô ta liên hệ với trung tâm.
Haizz....nếu không bị trừ tiền thì mình có thể gửi về cho mẹ và em nhiều một chút rồi, Tư Ni đang xem thông báo trên group thì Điềm Khiết đi tới, thấy vậy cô vội bỏ điện thoại vào túi." Làm gì thấy tôi lại vội vội vàng vàng vậy?"Điềm Khiết hứng thú dò hỏi." Tôi không có"Tư Ni lạnh lùng trả lời, sắc mặt cô cũng trầm xuống vì chuyện lúc sáng ở phòng ăn.
Cô không biết lý do vì sao Điềm Khiết lại nói như vậy.
Cho dù cô ta để bụng chuyện lúc trước, cũng không nên nói dối để hại người.
Vì vốn dĩ chẳng có gì vui vẻ.Tư Ni ghét nhất là nói dối, đặc biệt là những lời vu khống người khác." Còn nói không có.
Một lát tôi muốn ra ngoài mua sắm, cô giúp tôi chuẩn bị xe"Nói xong Điềm Khiết bỏ đi vào nhà.Bình thường không phải tài xế đã chuẩn bị sao, chỉ cần lên xe là đi thôi, sao lại kêu mình chuẩn bị xe nhỉ.
Tư Ni suy nghĩ nói.Nửa tiếng sau, Điềm Khiết đã thay trang phục mới đi ra, Tài xế chờ sẵn ngoài xe.
Thấy Điềm Khiết ra tới, Tư Ni cung kính mở cửa xe, nhưng chờ mãi vẫn thấy cô không chịu lên xe." Hôm nay tôi muốn tự lái, các anh không cần đi theo tôi, một mình cô ta đi theo tôi là được rồi".
Nói rồi Điềm Khiết lên chỗ ngồi lái.Tư Ni thấy vậy liền nói:" Tiểu thư nên để vệ sĩ đi cùng, sẽ an toàn hơn"Nghe Tư Ni muốn cho vệ sĩ đi cùng, Điềm Khiết không vui đáp:" Một mình cô không bảo vệ được tôi sao?"" Nhưng...""Không nhưng gì cả, tôi đếm từ một đến ba, cô không lên xe thì cứ ở nhà".
Điểm Khiết không cho đối phương thời gian, lập tức đếm:" Một""Hai"""" Tôi đi " dứt lời Tư Ni nhanh chóng mở cửa trước ngồi vào.
Điềm Khiết khởi động xe rời đi.
Bỏ lại đám vệ sĩ đứng ngơ ngác nhìn.Trên xe Điềm Khiết mở nhạc lớn, không ai nói một lời.
Mỗi người đều chìm vào thế giới của mình.Tư Ni ngồi trên xe do Điềm Khiết lái, cô không dám nhúc nhích, tốc độ xe chạy rất nhanh, có lúc vượt luôn hai ba đèn vàng giao thông.
Cuối cùng cũng vào được bãi đỗ xe của trung tâm.
Tư Ni thầm cảm tạ trời phật vài câu.Vào cửa hàng thời trang Điềm Khiết đi vòng vòng xem, cô không thích nhân viên đi theo giới thiệu, vì vậy yêu cầu nhân viên không đi theo mình.Tư Ni đứng cách xa để Điềm Khiết thoải mái lựa chọn, trong lúc đó cô cũng nhìn ngắm quần áo trên giá.
Nhưng nhìn tới bản giá cô thật sự bị sốc nặng, làm sao đắt như vậy a, lương hàng tháng của cô cũng không đủ mua một chiếc áo.
Thật sự mà nói chỉ cần ngắm thôi, cô cũng thấy thỏa mãn rồi." Nè, cô vô đây chút đi".
Tư Ni đang tập trung vào suy nghĩ của mình thì bất ngờ thấy Điềm Khiết ở trong phòng thay đồ thò đầu ra ngoài gọi cô, Sau đó Tư Ni nghe lời đi về phía Điềm Khiết." Tiểu thư cần tôi giúp gì sao?"" Cô vào đây giúp tôi kéo khóa áo sau lưng này, tôi kéo mãi không lên được"Điềm Khiết đang thử chiếc váy caro màu đen.
Tư Ni thấy vậy liền bước đi vào phòng thay đồ.
Cô cầm lấy khóa áo một phát kéo lên.
Điềm Khiết ngắm mình trong gương, chợt phát hiện người bên cạnh nhìn mình không chớp mắt, cô cười nhẹ, khó có ai phát hiện ra được."Thấy thế nào, không tệ chứ?"Điềm Khiết hỏi một câu không có chủ ngữ, vị ngữ gì cả.
Điềm Khiết cũng không biết vì sao, cô không thể nói chuyện với Tư Ni một cách lịch sự được.
Có lẽ từ đầu đã quen với cách nói chuyện như vậy rồi." Tiểu thư mặc chiếc váy này rất đẹp"Tư Ni không tiếc lời khen ngợi chủ nhân.
Vì quả thật là Điềm Khiết đã quá xinh đẹp rồi.
Cô mặc cái gì cũng không chê vào đâu được." Giúp tôi kéo xuống đi"Tư Ni giơ tay lên giúp Điềm Khiết kéo khóa áo xuống.
Khi cô chưa biết làm gì tiếp theo, thì người trước mặt đã cởi luôn chiếc áo ra..