" Mẹ không cần biết lý do là gì, con phải học giỏi ngành kinh tế.
Sau này con chính là người kế thừa công việc kinh doanh của gia đình chúng ta.
Mẹ không muốn bị người khác nói, mẹ có một đứa con bất tài.Tư Ni vừa bước vào trong biệt thự, đã nghe thấy tiếng tức giận của bà Điềm phát ra từ phòng khách.
Cô lập tức đi nhanh về phía phòng khách.
Bên trong phòng Điềm Khiết ngồi trên sofa, trầm mặc, không nói lời nào.
Từ khi còn rất nhỏ, Điềm Khiết đã bọc lộ năng khiếu ca hát, nhảy múa.
Ba mẹ cô vẫn tôn trọng con.
Tạo điều kiện để cô được học các lớp năng khiếu.
Tuy nhiên, họ luôn kỳ vọng cô sẽ theo nghiệp của gia đình.
Điềm Khiết thì khác, cô muốn tiến vào giới giải trí.
Để thực hiện ước mơ của chính mình.
Cô xem đó chính là tất cả." Con im lặng như vậy, là có ý gì? Hôm nay con không nói rõ lý do, thì đừng hòng rời khỏi đây nửa bước."Đối với sự trầm mặc của Điềm Khiết, cơn giận của bà Điềm chỉ có tăng, chứ không hề giảm." Con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi.
Con muốn ca hát, con không muốn nối nghiệp của ba mẹ, thứ mà hai người dành cả đời theo đuổi mà quên hết mọi thứ".Điềm Khiết đứng dậy, lớn tiếng nói, hai mắt cô đỏ hoe, như sắp khóc.
Nhưng cô vẫn kiên quyết không để nước mắt rơi.
Lúc nhỏ, cô rất mít ướt.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác.
Điềm Khiết cho rằng, rơi lệ chỉ đổi lấy sự thương hại của người khác.
Ngoài ra, khóc trước mặt người khác, càng thể hiện sự yếu đuối của chính mình." Vậy thì sao? Con nghĩ mình có được ngày hôm nay, là nhờ vào đâu chứ? Con đã thay đổi quá rồi, không còn là một đứa bé hiểu chuyện như trước nữa.
Mẹ thật sự rất thất vọng"" Con thay đổi, hay là do mẹ không hiểu con.
Từ trước đến giờ, mẹ có bao giờ hỏi qua con muốn gì, cần gì không?"" Con đang trách mẹ vô trách nhiệm với con sao?"Bà Điềm đứng dậy tiến lại gần Điềm Khiết quát lớn.
Người giúp việc ở bên ngoài, nghe thấy tiếng quát lớn, lập tức hóng chuyện.
Đây là lần đầu tiên họ thấy bà chủ lớn tiếng với tiểu thư như thế.
Quản gia Kiều thấy vậy, liền kêu họ đi làm việc." Con không có ý đó"" Công việc kinh doanh có gì không tốt, mà con một hai muốn tiến vào giới giải trí? Đừng chỉ nhìn thấy bề nổi của nó, bên trong đó có bao nhiêu là thối rữa".Thời trẻ, Bà Điềm cũng có quản thời gian yêu thích giới giải trí như Điềm Khiết.
Bà cũng từng cãi lời ba mẹ, để theo đuổi đam mê.
Nhưng không biết lý do gì đó, bà đã quay về nhà, tiếp quản công việc của gia đình.
Hiện tại bà không muốn Điềm Khiết giống như mình." Chẳng phải những việc ba mẹ đã làm cũng thối rữa như vậy sao?""Bốp"Điềm Khiết nghe mẹ mình nói vậy liền phản bác lại.
Không ngờ tới, lại khiến bà Điềm nổi trận lôi đình, tát thẳng vào mặt cô.
Theo phản xạ, Điềm Khiết không phòng bị, liền ngã xuống ghế sofa sau lưng.
Tư Ni nãy giờ vẫn luôn đứng ở cửa kiếng nhìn vào.
Thấy một màn này, cô lập tức mở cửa, hướng chỗ Điềm Khiết chạy tới." Hôm nay, mẹ không dạy dỗ được con, mẹ sẽ không phải là Khiết Hồng nữa"Nói xong, bà lấy nhánh cây trưng bày trong bình hoa ra, tiến lại phía Điềm Khiết đang ngã trên sofa, quất xuống, Điềm Khiết vốn nghĩ mình tiu rồi, nên bất lực nhắm mắt chịu trận.
Lúc này không biết ở đâu ra bức tượng, ôm lấy cô." Ui da..."Tư Ni bị đánh liền kêu đau một tiếng.Điềm Khiết bất ngờ ngờ mở mắt ra, thấy Tư Ni đang nằm trên người mình, che trấn cho cô.
Nhìn một khoảng khắc này, Điềm Khiết không hiểu vì sao, nước mắt tuông rơi.
Cái tát của mẹ, khiến cô đau đớn vô cùng, cô vẫn không khóc.
Nhưng nhìn thấy Tư Ni xuất hiện, mọi uất ức như ùa về, nước mắt thi nhau chảy xuống.Tư Ni mặc dù đau, nhưng cô vẫn cố gắng xoay người lại, nhìn bà Điềm.
Sau khi phát hiện ra người bị đánh trúng là Tư Ni, bà Điềm liền bình tĩnh lại, đỡ cô lên, rồi nói:" Sao cháu lại vào đây?"" Dạ...!con không biết bà chủ và tiểu thư đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tiểu thư còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên cháu hi vọng bà chủ sẽ bỏ qua cho cô ấy".Tư Ni nhanh nhẹn cầu xin.
Cô sợ nói sai sẽ làm mọi chuyện rối lên." Được rồi"Bà Điềm không muốn bị mất hình tượng trước mặt Tư Ni, nên gật đầu đồng ý với cô.
Nhìn cô gái hiểu chuyện trước mặt, bà cảm thấy hài lòng.
Bà đã nghe Philip nói về Tư Ni rất nhiều, cảm thấy cô gái này rất tốt.
Đánh giá Tư Ni một vòng.Sau đó, nhìn về phía Điềm Khiết nói:" Nếu con không từ bỏ ý định tiến vào giới giải trí.
Thì cứ dọn ra ngoài sống.
Từ nay về sau, Điềm gia và con, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa"Nói xong, bà Điềm quay người rời đi.
Tư Ni nhìn bóng lưng uy quyền của bà, đột nhiên sợ hãi.
Thu hồi tầm mắt lại, Tư Ni chợt nhớ ra Điềm Khiết.
Lập tức tiến lại đỡ cô ngồi trên sofa.
Sau đó quan tâm hỏi:" Cô có sao không?"Lúc này Tư Ni mới phát hiện, trên mặt Điềm Khiết đã hiện rõ dấu tay.
Da Điềm Khiết vốn dĩ đã trắng, nên mặt bị tát đã đỏ chót." Tôi không sao.
Vừa nãy, cảm ơn chị rất nhiều"Điềm Khiết khuôn mặt tái nhợt nói.Thấy cô như vậy, Tư Ni đột nhiên thấy đau lòng thay cô.
Mặc dù Tư Ni không có một gia đình giàu có như Điềm Khiết, cô cũng không có ba.
Nhưng mẹ cô chưa bao giờ làm cô thất vọng, bà luôn ở bên cạnh cùng cô và em gái chia sẻ.
Làm việc cho Điềm Khiết một thời gian, Tư Ni cảm thấy cô ấy, lúc nào cũng cô độc một mình như vậy.
Tư Ni đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên thấy Điềm Khiết vươn tay, ôm lấy người cô." Cho tôi ôm một chút có được không.
Tôi mệt mỏi lắm"Điềm Khiết vừa nói xong, cô khóc càng lớn.Tư Ni luống cuống tay chân, không biết phải làm gì, trước tình huống này.
Suy nghĩ một lát, cô cũng thuận theo tự nhiên, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Điềm Khiết, xem như an ủi cô.
Vì ngoài ra, cô không biết phải làm gì.
Dù sao trong chuyện này, cô cũng không giúp được gì cho Điềm Khiết.*****************Trong bếp, Tư Ni và quản gia Kiều đang chuẩn bị bữa tối.
Cả hai cùng nhau trò chuyện.
Không biết qua bao lâu.
Tư Ni thấy Điềm Khiết kéo vali thật lớn, đi ra từ thang máy.
Cô nghĩ nghĩ, nếu cô ấy đi du lịch cũng không đem đồ nhiều như vậy.
Trong đầu cô liền xuất hiện một chuyện không hay, cô lập tức đưa cái đĩa cầm trong tay cho quản gia.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo Điềm Khiết.
Bên ngoài biệt thự, Điềm Khiết đem vali để lên xe, mặc dù rất nặng nhưng cô vẫn cố gắng để lên xe.
Lúc cô đóng cốp xe lại.
Tư Ni đã chạy đến." Tiểu thư, cô định đi đâu vậy? Tôi và quản gia đang chuẩn bị cơm cho cô"Tư Ni vừa nói vừa thở dốc.
Vừa nãy cô uống nước hơi nhiều, nên chạy bộ có phần sốc hông." Tôi đã ăn cùng bạn của tôi lúc chiều rồi.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ ra ngoài ở riêng.
"Điềm Khiết nói xong, đi về hướng tay lái của xe hơi, mở cửa ra ngồi vào.
Tư Ni thấy vậy, liền nhanh chân chạy tới, mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.
Điềm Khiết chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tư Ni đã lên tiếng:" Tiểu thư đừng giận bà chủ nữa, bà ấy chỉ muốn tốt cho cô thôi mà."Tư Ni hi vọng sẽ thuyết phục được Điềm Khiết ở lại.
Điềm Khiết ngồi trên xe, gương mặt u ám nói:" Tôi biết mình đang làm gì.
vì vậy chị đừng cố gắng thay bà ấy khuyên tôi.""Tôi không có, đây là tôi thật lòng nói"." Vậy nói xong chưa? Nếu xong rồi thì phiền chị xuống xe giùm.
Tôi còn phải đi."Điềm Khiết ung dung nói.
Cô không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa." Nếu cô muốn đi, tôi sẽ đi cùng cô".Tư Ni kiên định nói.
Điềm Khiết ngồi bên cạnh, quan sát biểu cảm trên gương mặt của Tư Ni.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Điềm Khiết chọc ghẹo nói:" Nhưng, đi cùng tôi, sẽ cực khổ lắm đó.
Rời khỏi nhà.
Tôi không còn gì nữa".Điềm Khiết giả bộ đáng thương nói." Không sao đâu, chúng ta sẽ làm việc kiếm tiền"" Chị không hối hận chứ?"Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tư Ni, Điềm Khiết rất muốn cười." Sẽ không"Tư Ni gật đầu khẳng định.
Cuộc sống vất vả như thế nào, cô cũng từng trải qua rồi.
Vì vậy, cô không sợ gì cả." Được thôi"Nói xong, Điềm Khiết lái xe rời đi.
Vệ sĩ đang chuẩn bị bám theo, nhưng đã bị ông Điềm ngăn lại.
Ông hiểu tính tình của Điềm Khiết, càng làm căng mọi việc, hậu quả sẽ càng khó lường.
Chính vì thế mà ông đã căn dặn Phillip phái người, âm thầm đi theo bảo vệ cho Điềm Khiết..