Kiều
An ngồi túm tụm với một vài đứa con gái khác trong lớp.
Cô ta vô cùng giận dữ:
“Con
hồ ly đó có gì mà anh ấy lại thích chứ nhỉ?”
“Thích
đâu cơ chứ? Sợ là có gì mờ ám đấy.”
“Là?”
“Nghe
đồn là đứa con gái đó lấy vị hôn thê mà Hội trưởng cực kì cưng chiều để uy hiếp
anh ấy đó.”
“Thật
sao? Đúng là hồ ly chín đuôi mà!”
“Hình
như con đó còn mập mờ với vài anh nữa cơ, chính là cực kỳ buông thả.”
“Có
khi tùy tiện mỗi ngày đều nhắn với mỗi anh một tin nhắn giống hệt nhau.”
Cuối
cùng sau vài tiếng đi lung tung của Kiều An mà Ái Du đã thành hồ ly ai cũng đều
chơi.
Cuối cùng ngầm thành lập thành một hội kiểu như “Bảo vệ Hội trưởng”,
đương nhiên hai người tích cực nhất chính là Kiều An và Liễu Như.
Ngô Diệp Manh
cũng vì ghen tức với Ái Du mà tình nguyện làm con chó của Liễu Như.
Ái
Du làm sao có thể không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, thầm giận dữ trong lòng
nhưng ngoài mặt không tỏ ra gì.
Cô đang từ kí túc đến lớp học lúc sáng thì đi
qua hành lang gặp giáo sư Triệu.
Cô giáo này tính cách cực kỳ dễ giận, đối xử với
học sinh rất bình ổn nhưng khi đã bị chọc tức thì chính là La Sát thứ hai.
Cô
giáo này đối với Ái Du chính là không chút yêu thích, thậm chí nhiều lúc còn kiếm
chuyện, có lần còn khiến cho cô phải đi làm khổ sai cho Kiều An, chuyện này cô
cực kỳ không muốn nhớ lại.
Hãy nhớ rằng Ái Du của chúng ta vô cùng thù dai, có
thù tất báo.
Cô
vờ tìm chủ đề nói chuyện với giáo sư Triệu, trước khi dợm bước vào mở cửa lớp
khựng lại một chút rồi khẽ mỉm cười, lùi ra:
“Triệu
giáo sư, mời người đi trước ạ.”
“Tốt
lắm.” Cô giáo mỉm cười, bắt đầu nảy chút thiện cảm.
Vừa mở cửa, cô giáo đã bị một
xô nước đổ xuống người.
Bộ quần áo mới mua và mái tóc vừa sửa sáng nay ngay lập
tức bị nước lau bảng đục ngầu dội vào.
Kiều An và mấy bạn nữ khác đang hả hê, đến
khi thấy rõ khuôn mặt chỗ cửa kia thì hốt hoảng.
Cái gì??? Không phải là con hồ
ly đó mà là Bà La Sát này??? Ngơ ngác nhìn thì phát hiện sau lưng giáo sư Triệu
chính là Ái Du đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng bình thản, liếc sang cô ta một cái
sắc lạnh.
Một giây sau, cô giáo gầm lên:
“Là
đứa nào???”
“Cô
giáo, là…là…là bạn học Thừa ạ!”
“…Dạ
vâng cô! Chính là bạn học Thừa!”
“Chính
em tận mắt thấy, là bạn học Thừa ạ!”
Triệu
giáo sư nhìn mấy cái miệng nhao nhao của Kiều An và mấy đứa con gái kia, liếc
sang Ái Du:
“Thì
ra là cô! Được được, giỏi lắm! Lên phòng Hiệu trưởng với tôi! Mau! Còn cả Kiều
An và mấy em kia nữa!”
Ái
Du vẫn im lặng đi theo giáo sư Triệu, khuôn mặt thậm chí còn có chút háo hức.
Kiều
An hơi chột dạ nhìn Ái Du.
Sao con nhỏ này lại chẳng hề sợ hãi như vậy? Đã thế…nhìn
nó như kiểu được mời đi xem một bộ phim rất hay vậy… Thôi kệ đi, có nhiều người
như vậy làm chứng, cô ta xem thử con hồ ly này giãy dụa thế nào ở phòng Hiệu
trưởng.
Hội trưởng chắc chắn cũng sẽ tức giận với nó nếu nó dám làm mất mặt anh
ấy cho mà xem.
Ái
Du đương nhiên có thể biện minh cho mình ngay trong lớp.
Nhưng như thế chả vui
tí nào cả! Ngay trước mặt Hiệu trưởng dám vu oan cho một học sinh tiêu biểu cua
trường, thực sự rất đáng xem nha~ Thật ra cô có bằng chứng của Kiều An bày trò,
nhưng cứ thế bày ra lại chả hay, sau này cứ để cô ta quậy cô thật nhiều vào, đến
lúc đó mới thú vị.
Ngồi
trước mặt Hiệu trưởng, Kiều An thấy cô giáo nửa phần không tin lời họ nói lập tức
thêm mắm dặm muối cùng đám con gái khác.
Triệu giáo sư thấy vậy cũng tát nước
theo mưa, lập tức Ái Du từ học sinh chăm ngoan thành một đứa con gái đáng khinh
chả ra gì.
Hiệu trưởng nhìn sang Ái Du:
“Có
thật vậy không, em Thừa?”
“Dạ
thưa giáo sư, em không có.
Cô cứ nghĩ đi ạ, cứ coi như em đến lớp từ sớm để chuẩn
bị xô nước, thì sau đó có rất nhiều bạn khác vào lớp trước khi Triệu giáo sư đi
vào.
Thế thì làm sao cô giáo có thể bị dội nước bẩn? Cô à, có lẽ là các bạn nghịch
ngợm cùng nhau bày trò từ trước mà thôi.”
“…Nghĩ
cũng đúng, việc này thực sự không có khả năng.
Chuyện đơn giản như vậy, sao cô
có thể nhanh chóng mà đổ oan cho em Thừa vậy giáo sư Triệu?”
“….”
Triệu giáo sư nhíu mày.
Thực ra điều này bà ta cũng đã nghĩ ra từ lâu rồi,
nhưng vì ghét bỏ học sinh này mà muốn đổ vạ mà thôi… Nhưng điều này đâu thể nói
với Hiệu trưởng.
“Đường
đường là một giáo sư mà lại ngu xuẩn đi vu tội cho một học sinh vốn ngoan hiền,
lại còn là học sinh tiêu biêu.
Cả mấy đứa nữa! Sao lại dối trá như vậy??? Các
em có biết đối với một học sinh tiêu biểu mà nói cái tội bất kính, phá phách
giáo viên nó đáng sợ như thế nào không? Có thể hủy hoại người ta đấy! Mấy đứa
mau về viết bản kiểm điểm và trực nhật một tháng cho cô! Còn Triệu giáo sư, cô
thật chẳng…mau về kiểm điểm lại cho tôi! Sau này còn để tôi bắt gặp như thế này
thì… Nhớ đấy!”
Ái
Du đi về lớp, môi khẽ nâng lên.
Trước đây đối với các thầy cô Kiều An đều luôn
tỏ vẻ ngoan ngoãn vô tội, bây giờ lại có cái lỗi này, chắc chắn thiện cảm sẽ giảm
không ít.
Đến lúc đó, người ra chiêu sẽ là Liễu Như.
Mà
thôi, cô cứ lo nghĩ lung tung làm gì.
Sắp đến kì thi rồi, cô phải ôn luyện kĩ
càng thôi.
Dù sao trò vặt của bọn họ trước mắt cô cũng chả khác nào cái trò hề.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy buồn cười.
Nhất
Thiên biết chuyện cực kì tức giận, muốn tìm Kiều An tính sổ liền bị cô ngăn lại.
“Đừng
đi.
Không cần phải ầm ĩ lên.
Nếu anh làm vậy thì chẳng phải Kiều An sẽ có dịp
bô bô mồm lên à.
Vậy là em vừa được giải oan xong đã thành có tật giật mình mới
phải bắt anh đi giải quyết hộ à? Trong chuyện lùm xùm này em chỉ muốn có lợi,
không muốn hy sinh chút gì để xử lý một con ruồi thay vì diệt chết con gián đứng
đằng sau.”
Nhất
Thiên: “…” Du Du nhà ta trở nên giảo hoạt từ lúc nào thế nhỉ?
Bảo
Anh nhún vai:
“Là
do bọn kia ngu thôi.
Tự dưng lại động vào một đứa đáng sợ như con này.
Em là em
hãi nó còn hơn lúc anh bắn súng ấy Triết ạ.”
“Hờ
hờ…”
An
Lệ lắc đầu:
“Đúng
là quá ngu.
Nó với Nhất Thiên dính lấy nhau như keo diệt chuột ấy, chả chừa tí
milimet nào cho người thứ ba nhảy vào đâu.
Còn mơ tưởng đến việc thay thế muội
muội nữa chứ.”
Ái
Du quay ra bĩu môi:
“Loại
trà xanh hạng ba đó còn lâu mới xứng là cái chữ người thứ ba trong cuộc tình của
em.
Hừm, ít nhất phải là giống Regica…”
Minh
Triết: “….” Thật là ba chấm!!!
Bảo
Anh: “….” Ôi… gu con này mặn vậy…
An
Lệ: “….” Nói đi nói lại, đúng là thế thật mà…
***
Hôm