Sáng sớm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có lẽ vì hôm qua có mưa, bầu trời hôm nay xanh trong không một tạp chất.
Ngay hôm nay, Thẩm Duy Nhiên sẽ gặp một người không thể thiếu trong cuộc sống, mãi tới sau này cô mới hiểu, thì ra cô có thể không có Nhứ Vũ, nhưng Loan Mộng thì không.
Loan Mộng, cô gái khiến người xung quanh cảm thấy không hề chân thật, cô ấy đối với cô như mèo máy Doraemon, mà Thẩm Duy Nhiên chính là Nobita ngốc nghếch.
Nhứ Vũ với Thẩm Duy Nhiên mà nói giống như một cơn gió, mà Loan Mộng lại giống như không khí.
Nhiều năm về sau, có người hỏi cô: "Nếu gió và không khí đều là thứ không thể thiếu trong thiên nhiên, cậu vì sao lại chú ý tới Loan Mộng hơn?"
Cô cười trả lời: "Một người có thể không có gió, nhưng không thể không có không khí, Loan Mộng đối với mình là quan trọng như vậy."
Tới một thành phố xa lạ, Thẩm Duy Nhiên gặp đủ loại chuyện không hài lòng, tỷ như hôm nay, ngày khai giảng đầu tiên.
Một mình Thẩm Duy Nhiên đứng trước bến xe chờ xe buýt, trong lòng thầm than ngắn thở dài, nguyền lên rủa xuống.
Có lẽ xe buýt nghe tiếng cô gọi, hoặc có lẽ không chịu nổi oán khí của cô nên cuối cùng cũng tới.
Không có cách nào khác, thành phố A chính là như vậy, thời điểm này chính là thời điểm của nhân viên văn phòng và học sinh sinh viên.
Nhưng, khi xe buýt dừng trước mặt, Thẩm Duy Nhiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn chằm chằm xe buýt, trong lòng thầm nghĩ, cái xe này muốn giết người sao? Tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nâng bước đi lên, nếu bỏ qua chuyện này, không biết còn phải đợi bao lâu để chờ tới chuyện nữa.
Căng hết da đầu để bước lên, vững vàng từng bước, mà một chân của người khác cũng đúng lúc đi lên, không biết phía sau thế nào, Thẩm Duy Nhiên chỉ nghe có người "A" một tiếng, sau đó có người đụng vào eo cô, khiến cô hụt bước.
Lúc này, trêи xe buýt, mọi người đều hít sâu một hơi, bởi vì ai nấy đều cho rằng Thẩm Duy Nhiên sẽ chổng vó lên trời.
Không ngờ, kết thúc của câu chuyện lại thay đổi, cô gái không hề ngã xuống.
Loan Mộng đang đứng trêи xe, trong đầu suy nghĩ chuyện của trường học thì bị tiếng thét của ai đó đánh gãy, vừa quay đầu liền bắt gặp cảnh tượng một nữ sinh ngã xuống.
Cô theo bản năng duỗi tay tới, nhìn kỹ lại, ánh mắt của cô gái này thật sự rất giống mình, cho nên cánh tay càng dùng sức không buông, giống như bản thân vừa tìm được đồng loại.
Thẩm Duy Nhiên cứ tưởng bản thân sẽ ngã xuống, không ngờ thân thể dừng trêи một cánh tay lạnh lẽo.
Cô theo bản năng đưa tay còn lại cầm tay vịn của xe buýt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cánh tay trắng nõn đang giữ lấy mình.
Trêи xe buýt truyền tới tiếng tán thưởng, còn cả tiếng hít thở thật sâu, phảng phất như chuyện vừa rồi người ngã xuống thiếu chút đã là bọn họ.
Đương nhiên, cũng có người đang khinh thường, mà thời điểm Thẩm Duy Nhiên nhìn kỹ cô gái này, trong lòng cũng chấn động.
Đó là một nữ sinh thanh tú, trêи mặc sơ mi trắng, dưới là quần jean bó sát người, tóc ngắn vừa qua tai.
Thẩm Duy Nhiên nhìn cô gái vừa cứu mình, cười xấu hổ: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu."
Loan Mộng nhìn cô gái có chút xấu hổ này, trong lòng không sinh phản cảm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Duy Nhiên đứng vững lại, đỡ tay vịn chậm rãi đi tới, nói: "Chào cậu, vừa rồi nếu không nhờ cậu, chắc hiện tại mình đã trêи đường tới bệnh viện rồi."
Nghe một cô gái không quen không biết lịch sự cảm ơn mình, Loan Mộng cũng cười nói: "Đừng khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Sau đó, không đợi Thẩm Duy Nhiên tiếp tục, cô đã nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bởi vì bản thân cô không thích tiếp xúc với người xa lạ, chuyện vừa rồi cũng coi như chưa từng xảy ra.
Lúc này, Thẩm Duy Nhiên nhìn cô gái quạnh quẽ kia, trong lòng không khỏi đau xót, giống như đối phương từng là chính mình.
Ánh mắt lơ đãng nhìn quần áo cô ấy, cái huy hiệu trường kia thật quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ đã gặp ở đâu.
A, trí nhớ tệ quá!
Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà mắng chính mình.
Cái huy hiệu này...!Hình như là huy hiệu trường cô, cô và cô ấy đều học chung đại học X.
Thẩm Duy Nhiên nhanh chóng ổn định tâm tình, đưa mắt nhìn Loan Mộng, không biết phải mở lời bắt chuyện thế nào.
Loan Mộng nhìn cảnh vật bên ngoài tới phát ngốc, ánh mắt ẩn ẩn đượm buồn.
Có lẽ người ngoài khó mà phát hiện sự cô độc bên trong, nhưng với Thẩm Duy Nhiên, ánh mắt này đối với cô quá mức quen thuộc, bởi vì chính cô đã từng cô độc như vậy, phảng phất như toàn bộ thế giới đều phản bội mình.
Cô gái này nhất định có chuyện xưa khó nói, cho nên cô nhịn không được mà lên tiếng: "Bạn học, cậu cũng là sinh viên trường X sao? Mình là Thẩm Duy Nhiên."
Loan Mộng quay đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên, lơ đãng quan sát người trước mặt, tóc dài xõa tới vai, trêи là áo sơ mi trắng, dưới là quần jean.
Loan Mộng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, chờ cô giải thích.
Thẩm Duy Nhiên bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của đối phương, chỉ đành duỗi tay chỉ huy hiệu của trường trêи người.
Loan Mộng thầm nghĩ: Khả năng quan sát của cô gái này thật không tệ, rồi lên tiếng: "Đúng vậy, mình cũng là sinh viên của đại học X, mình là Loan Mộng."
Nghe cô ấy đồng ý nói chuyện, Thẩm Duy Nhiên đương nhiên vui sướиɠ trong lòng, vội đáp: "Thật trùng hợp, mình bên khoa Hóa, còn cậu?"
Thẩm Duy Nhiên vừa nói vừa chăm chú nhìn Loan Mộng, phát hiện lúc mình nhắc tới khoa Hóa, ánh mắt cô ấy rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ cùng khoa.
Không đợi Loan Mộng trả lời, cô tiếp tục: "Mình ở lớp 4."
"Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại là bạn cùng lớn." Nhìn cô gái nhiên tình trước mặt, trong lòng Loan Mộng không hề cảm thấy phát cảm.
Thẩm Duy Nhiên đột nhiên phát hiện, ngay cả lúc cười Loan Mộng cũng mang một tia cô độc, khiến người xung quanh cảm thấy thê lương.
Không biết vì sao, khi bắt gặp nụ cười của cô ấy, cô thật sự muốn tiến lại làm quen, càng muốn trở thành bạn bè.
Thẩm Duy Nhiên tìm vài chủ đề hàn huyên với Loan Mộng, thời gian trôi qua thật nhanh, xe buýt cuối cùng cũng dừng trước trạm đại học X.