Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Ngụy Lạc Tư trong suốt bữa ăn đều luôn miệng hỏi cô, dường như đem cô biến thành thần tượng để mà hâm mộ, sau cùng cũng tra xét ra đến chuyện cô có bạn trai hay chưa.

Đảo mắt qua bàn tay trái của cô, ngón áp út vẫn để trống, nhưng ngón giữa lại có một chiếc nhẫn, nhìn qua cũng chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, không đáng giá lắm.

“Chị Tiểu Tịch, chị có bạn trai chưa?”

Cô cũng không định giấu giếm chuyện đã kết hôn, nói ra như thế, có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức.

“Chị kết hôn rồi.”

Khuôn mặt khả ái của Ngụy Lạc Tư lại một lần nữa tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ấy cảm thấy, dường như lượng thông tin mà Hàn Tiểu Tịch cung cấp đều quá tải đối với bộ não đơn giản này rồi. Lát sau, Ngụy Lạc Tư lộ vẻ buồn rầu, thất vọng.

“Em còn tưởng chị đang độc thân, em định giới thiệu cho chị anh trai em, em muốn có chị dâu như chị.”

Cô cười cười, lắc đầu. Ngụy Lạc Tư vẫn tiếc nuối, giọng nói nhạt nhẽo.

“Chị chắc chắn là chị kết hôn thật rồi sao?”

“Ừm.”

“Haiz, em đáng ra phải nghĩ đến chuyện này rồi chứ. Chị xinh đẹp như vậy. Chị có thể kể cho em nghe về chồng chị được không? Hoặc là chuyện của hai người cũng được.”

Hàn Tiểu Tịch cắn đũa, vẻ mặt như chìm vào suy nghĩ, sau đó kể lại.

“Thực ra bọn chị quen nhau từ nhỏ, học cùng nhau từ nhỏ tới lớn. Chồng chị lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác giới, à không kể cả người đó là nam cũng không thích. Nhà bọn chị cách nhau một hàng rào. Cao trung bắt đầu xác lập quan hệ. Lên đại học thì chị học ở Pháp thì anh ấy học ở Mĩ, bọn chị yêu xa hơn một năm, sau đó chị gặp tai nạn, hôn mê 4 năm. Thời gian này anh ấy luôn ở bên chị, chăm sóc chị. Sau đó chị tỉnh lại, anh ấy bỏ hết công việc ở công ty để đưa chị đi nghỉ dưỡng ở Nhật, sức khỏe của chị tốt hơn liền về nước đăng ký kết hôn.”

Ngụy Lạc Tư có vẻ rất hứng thú với chuyện này. Nghe xong liền than một câu:

“Trên thế giới này còn có người thứ hai như chồng chị không?”

Nói đến Hạ Thiên Vũ, khóe môi cô không tự chủ được mà nở một nụ cười ngọt ngào, trền mặt chỉ thiếu nước vết lên hai chữ hạnh phúc.

“Chồng chị là độc nhất vô nhị.”

Ngụy Lạc Tư nhìn cô, ánh mắt đầy hâm mộ. Tiếp đó, hai người không nói gì, đều im lặng ăn cơm. Cho đến khi có một chàng trai đi qua bàn cô, Ngụy Lạc Tư như người mất hồn, dừng luôn hành động, ngây người nhìn theo người kia. Hàn Tiểu Tịch thấy lạ, nhìn theo tầm mắt cô ấy, liền thấy bóng lưng người kia. Mà đó chẳng phải là Tư Đồ Quân sao?

Từ ánh mắt của Ngụy Lạc Tư, cô có cảm giác như cô bé này thích Tư Đồ Quân? Có sự ái mộ, một chút hy vọng, lại lo sợ, rụt rè. Tình cảm ngây thơ, trong sáng này cô cũng trải qua, đây đích thị là ánh mắt yêu thầm, thích nhưng lại chẳng dám bày tỏ.

“Tư Tư, Tư Tư.”

Trạng thái ngơ ngẩn bị cô đánh thức, Ngụy Lạc Tư giật mình, hồi thần, trả lời cô:

“Dạ?”

“Em thích Tư Đồ Quân.”

Rõ ràng giọng điệu này là một câu khẳng định, Hàn Tiểu Tịch không đặt câu nghi vấn, như đã chắc chắn được kết quả. Ngụy Lạc Tư dù sao cũng chỉ là một cô gái mới lớn, da mặt mỏng, tu vi thấp, trước sự thẳng thắn của cô cũng chỉ bẽn lẽn, đỏ mặt gật đầu.

“Chị ngồi cùng bàn cậu ta đấy.”

“Hả? Em ước mình được sinh sớm hai năm quá. Thật hâm mộ chị.”

“Thích thì bày tỏ đi, đừng lo lắng gì cả, biết đâu lại thành công.”

Ngụy Lạc Tư cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào khay cơm.

“Nhưng em vẫn sợ. Ít ra như hiện tại, thỉnh thoảng em vẫn có thể nói chuyện với anh ấy. Lỡ như tỏ tình thất bại, vậy thì ngay cả cơ hội chạm mặt em cũng không có. Trước đây là chị tỏ tình trước hay là chồng chị?”

“Hình như là chồng chị. Chị cũng thích thầm anh ấy, anh ấy cũng thích thầm chị. Hôm đấy là chị hành động trước, còn anh ấy chỉ nói thôi.”

Đúng vậy giống như là cô chủ động trước, sau đó anh mới tiến thêm một bước nữa đấy chứ.

“Haiz, thật hâm mộ tình cảm của hai người, cứ như trong ngôn tình vậy, thật đẹp.”

Chính cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc, tình đầu cũng là tình cuối xem chừng là điều khó khăn nhưng lại vô cùng đẹp. Cô thật may mắn khi là một trong số ít những người đó.

Buổi chiều cô còn một tiết học, liền tạm biệt Ngụy lạc Tư, trở về phòng tự học, sau đó đến thư viện đọc thêm sách một chút. Đến giờ vào học, lại chạy về giảng đường.

Coi như là buổi học đầu tiên sau 4 năm không động đến sách vở của cô cũng vẫn rất khá, một số điều không hiểu, cô lại ghi chú ra một quyển sổ nhỏ, về nhà nhất định sẽ hỏi ông xã nhà mình.

Buổi chiều trở về nhà, Hạ Thiên Vũ cũng đã về, anh ngồi ở trên ghế sofa đọc báo, đôi chân dài vắt lên nhau, khuôn mặt tuấn tú đeo thêm một cặp kính, trông càng tri thức hơn, mà từ người anh lại toát ra một thứ gì đó khiến cô như bị mê hoặc.

Cởi bỏ giày ra, cô chạy đến, nhào vào lòng anh, tiện tay giành tờ báo, để ra chỗ khác, còn chính mình lại ngồi lên đùi anh. Hôn nhẹ lên môi anh một cái, cô cười cười.

“Em nhớ anh chết mất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui