Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Hàn Tiểu Tịch mỉm cười tao nhã, ánh mắt lướt qua từng người ở bên dưới, cô rất chú ý tới biểu cảm của bọn họ, nhưng ngoài ngạc nhiên, khó tin ra, cô chẳng thấy được biểu hiện gì khác. Tầm mắt cô dừng trên người anh, nụ cười lúc này cũng mềm mại, lan vào tận trong đáy mắt. Hạ Thiên Vũ thấy cô nhìn mình, khóe miệng khẽ nâng lên.

“Còn đây, là Hàn Đồng Tư, con gái của ba tôi, Hàn Lãnh Hải và Chu Bạch Liên, tôi với cô ta coi như là cùng chung huyết thống.”

Dừng một chút, cô hơi nghiêng đầu nhìn Hàn Lãnh Hải. Thấy trên mặt ông ta là kiểu đe dọa, mặt đen hơn đít nồi. Cô không khỏi tự giễu, tới cuối cùng, ông ta vẫn là lựa chọn bảo vệ cho Hàn Đồng Tư.

“Chẳng qua là, từ khi còn nhỏ tới giờ, tôi không muốn lộ diện, vậy nên khiến cho mọi người hiểu lầm Hàn Đồng Tư là đại tiểu thư. Tới giờ, có lẽ tôi cũng nên làm rõ mọi chuyện.”

Nói xong, cô định trả lại micro thì lại như sực nhớ ra, ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười mỉa mai, giọng điệu châm biếm:

“Quên mất, tháng 9 năm nay tôi tròn 25 tuổi.”

Lơ đãng nói xong, cô đặt micro xuống, tiến về phía hàn Lãnh Hải cùng Chu Bạch Liên, khẽ nói:

“Đáng ra định tặng hai người một món quà khác, nhưng ông nội lại tạo ra tình huống này, vậy cũng coi như là quà đi. Nhưng mà, món quà này còn lớn hơn và đầy bất ngờ hơn con chuẩn bị.”

Bước thêm hai bước, cô quay lại, khóe miệng khẽ nâng lên:

“Mai con sẽ chuyển về nhà.”

Sau đó quay lưng bước đi, cũng chẳng thèm quan tâm tới nét mặt của những người ở phía sau. Hàn Lãnh Hải dường như bị chọc tức, ngay lúc này, ông ta chỉ có mọt ý nghĩ rằng muốn đánh chết Hàn Tiểu Tịch. Nhưng chút lý trí còn sót lại khuyên ngăn ông ta không được làm, ít nhất là thời điểm hiện tại. Cố áp chế cảm xúc muốn đánh người xuống, ông ta thầm nghĩ, ngày mai chẳng phải Hàn Tiểu Tịch sẽ trở về sao?

Cười lạnh một câu, Hàn Tiểu Tịch đã biết được ý nghĩ này trong mắt ông ta từ khi nãy, nhưng cô vẫn nói, cô sẽ về, cô chẳng có lý do gì phải sợ hãi cả, nơi đó có chút ít ấm áp, có chút ít hình bóng cuối cùng của mẹ cô. Cũng là nơi cô đã trưởng thành, đã gắn bó suốt 18 năm trời, nói không nhớ là không phải. Và đương nhiên, cô dù không muốn, nhưng lần này, cô vẫn phải trở về, lần cuối cùng.

Hàn Tiểu Tịch không ở lại dùng tiệc, cô đi ra ngoài cổng, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn theo cô, đoán chừng, chỉ cần một giờ sau, tất cả tin tức liên quan đến Hàn Tiểu Tịch sẽ xuất hiện đầy trời. Dù sao, Hàn thị cũng là một tập đoàn lớn, nay lại có tin tức phải gọi là khiến người ta không lường đến được như vậy, thì truyền thông nhất định sẽ không tha.

Cũng chưa muốn công khai chuyện kết hôn, chính vì vậy, cô cũng chẳng để lộ một chút gì dính dáng đến Hạ Thiên Vũ. Anh hiểu ý cô, đợi đến khi cô khuất bóng phía sau cổng hoa tươi kia, anh mới chầm chậm đứng dậy, sải bước đi.

Có lẽ chẳng có ai biết được, trong lúc ngồi dự hôn lễ, anh cũng không chú ý tới những gì ở trên sân khấu. Tầm mắt Hạ Thiên Vũ đảo quanh, anh chăm chú, phân tích, để ý tới từng chi tiết, dù là nhỏ nhất trong lễ cưới này. Nhưng rồi, lại lắc đầu...

Hàn Tiểu Tịch dựa người vào một thân cây dừa, ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Màn đêm bao trùm khắp nơi, gió ở biển về đêm thổi cũng mạnh hơn, tà váy cùng mái tóc dài cô khẽ tung bay trong làn gió. Cô thơ thẩn ngắm sao, những vì sao lấp lánh sáng rực trong đêm tối. Vậy mà, trong lòng cô lại mờ mịt như thế. Cô bất giác nhớ đến mẹ, có lẽ bà ấy đang ở trên bầu trời rộng lớn kia, mỉm cười nhìn xuống, dõi theo từng hành động, từng lời nói của cô, cũng đang chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc, vui buồn của cô.

Hạ Thiên Vũ hơi thất thần, ánh mắt anh dán chặt trên người cô, nóng bỏng, trái ngược lại với làn gió mát mẻ kia, cơ thể anh nóng rực, trái tim cũng như nhiệt lương thân thể, thoáng chốc đã tăng lên.

Anh đi tới bên cô, cởi áo vest đen bên ngoài, khoác lên vai cô, sau đó ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, tiến về khu đỗ xe.

Sở dĩ hôm nay không mang theo trợ lý lạc, là bởi vì anh không muốn có một chiếc bóng đèn sáng trưng ở đây. Nhưng mà bây giờ, cảm xúc của cô có vẻ không ổn lắm, anh không biết phải làm gì nữa. Đang suy nghĩ mông lung, cô khẽ kéo góc áo của anh, nhỏ giọng nói:

“Ngày mai em phải trở về Hàn gia.”

Rồi lại bổ sung thêm:

“Một thời gian.”

Hạ Thiên Vũ thoáng ngẩn người, vài giây sau liền cởi dây an toàn, lật người, nháy mắt đã nằm đè lên người cô, một tay hạ ghế cô xuống. Anh cúi người, giữa hai thân thể áp sát như không còn khe hở, hơi thở nóng rực của anh phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến lòng cô nhộn nhạo. Ánh mắt anh lúc này thâm trầm, lại mờ mịt, đến cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui