Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Hàn Tiểu Tịch bỏ điện thoại xuống bàn, vác cái bụng to vượt mặt mình đi tưới chỗ Hạ Thiên Vũ đang ngồi đọc sách. Cô nhìn bìa sác, lại là môt cuốn về kỹ năng chăm sóc trẻ sơ sinh.

Thấy cô đi tới, anh liền đặt cuốn sách sang bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống.

Từ ngày công khai đến bây giờ cũng đã được 4 tháng rồi, cũng cách ngày sự sinh không xa nữa. Hôm ấy, Hàn Tiểu Tịch làm tổ trong ngực anh, nước mắt thi nhau chảy xuống, không biết do quá xúc động hay tâm trạng lúc mang thai đều nhạy cảm như vậy nữa.

Cũng từ ngày hôm đó, Hạ tiên sinh nào đó mỗi lần nhìn hồ sơ của mình hiện trên baidu đều không nhịn được mà cong khóe miệng. Nhìn xem nhìn xem, tình trạng là đã kết hôn, bên vợ/chồng là tên của bà xã nhà anh. Nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ.

Cũng từ ngày hôm ấy, mỗi sáng anh đều danh chính ngôn thuận đưa cô đi làm, đón cô về nhà.

Nhưng đến tháng thứ bảy thì cô lại bị anh cưỡng chế bắt ở nhà dưỡng thai. Việc ở công ty đã ổn thỏa hết rồi, vài dự án khác cô có thể giao cho Hàn Đồng Tư xử lý, nếu cần tới ý kiến của tổng giám đốc thì mang tới nhà là được.

Hạ phu nhân không thể phản bác, đành ngoan ngoãn ở nhà, chỉ thỉnh thoảng lại vác cái bụng to đùng đi tới đi lui trong Tịch Vũ.


Quay trở lại thực tại, Hạ Thiên Vũ khẽ vuốt ve bụng cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương, nói với cô:

“Darling, bảo con mau ra đi, anh thật sự không nhịn được lâu nữa đâu, anh nghẹn chín tháng rồi.”

Hàn Tiểu Tịch thoáng đỏ mặt, sau đó cười cười:

“Em cũng nghẹn mà, nhưng tiểu bảo bối chưa muốn ra, em sao có thể bắt ép con được, đúng không bé cưng?”

Hạ Thiên Vũ đen mặt, một lúc sau, anh đưa cho cô một quyển sách, bên trong viết về những nguy hiểm khi để đàn ông nhịn quá lâu. Làm cho cô cười không ngậm được miệng, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo thắt lưng anh một cái, mắng:

“Đứng đắn lên cho em, càng ngày càng ấu trĩ.”

Anh cũng thật phối hợp với cô, rên lên kêu đau, rồi bày ra bộ dạng nghiêm túc phê phán:

“Darling, em có biết thắt lưng quan trọng với một người đàn ông như thế nào không? Cũng rất quan trọng trong việc cho em sự tính phúc đấy.”

Hàn Tiểu Tịch thực sự không nhịn được mà cười to, anh cũng cười theo cô. Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp không còn tươi cười nổi nữa. Bụng dưới bỗng đau điếng người, cô kéo kéo tay anh, nói:

“Em… em sắp sinh rồi! Đưa em tới bệnh viện, mau lên.”

Hạ thiên Vũ nghe cô nói xong thì đơ người mất mấy giây, lại bị cô thúc giục, nhìn đến khuôn mặt vì đau đớn của cô mà nhợt nhạt hẳn đi, lúc này anh mới hốt hoảng bế cô lên, không kịp thay quần áo, cứ thế mặc bộ đồ ở nhà đi lấy xe, không nói không rằng gì mà tới bệnh viện gần đó.

Đến nơi, Hàn Tiểu Tịch được đẩy vào phòng chờ sinh, vì cổ tử cung mới mở được 3cm, chỉ là giai đoạn chuyển dạ tiền kỳ mà thôi.


Tần suất co thắt chuyển dạ cũng là thấp nhất, nhưng cơn đau cũng khiến cô chật vật không nói nên lời. Hạ Thiên Vũ nhìn bà xã của mình đau đớn đến đổ mồ hôi hột thì đau lòng không ngớt, ngồi bên giường nắm chặt tay cô, luôn miệng trấn an. Nhưng không rõ là trấn an cô hay để mình bình tĩnh nữa.

Hơn nửa tiếng sau, cơn đau đến dồn dập hơn, Hàn Tiểu Tịch bước vào giai đoạn chuyển dạ tích cực, cũng là lúc được đẩy vào phòng sinh.

Hạ Thiên Vũ nhất quyết đi vào, anh không yên tâm để cô chịu đau một mình trong này. Ít nhất, anh có thể đứng bên cạnh, nắm chặt lấy tay cô.

Anh nghe lời bác sỹ gọi cho Diệp Linh Hồng một cuộc điện thoại, sau đó nhờ Lục Tuyết Nhi lấy đồ ở nhà mình mà hôm trước dì Lâm và Hàn Tiểu Tịch đã chuẩn bị sẵn, nhờ cô mang tới bệnh viện. Sau đó đi vào phòng sinh cũng vợ mình.

Trên cái trán trơn nhẵn của cô đổ đầy mồ hôi, mái tóc thường ngày mềm mại suôn mượt nay cũng theo mồ hôi dính lên khuôn mặt tái nhợt của cô. Nhìn vợ mình đau đớn như vậy, mà chính mình lại không thể giúp gì được, Hạ Thiên Vũ tràn đầy tự trách và đau lòng.

Anh nắm chặt tay cô, giọng nói trầm ấm mang theo sự khẩn trương rất dễ nhận ra:

“Tiểu Tịch, darling, không sao, không sao đâu, rất nhanh sẽ xong thôi, chúng ta sẽ chỉ sinh một đứa… không sao… sẽ sớm hết đau thôi…”

Bác sỹ kiểm tra cửa cổ tử cung, nói rằng đã mở được 10cm rồi, bác sỹ và hộ lý trong phòng sinh chỉ cô cách hô hấp và rặn sinh. Tiếng hét thất thanh của cô từng lần từng lần như muốn xé rách trái tim anh, cô gồng người lên, hít thật sâu, sau đó lại thở mạnh ra, nước mắt vì đau đớn cũng không tự chủ được mà rơi xuống.

Dường như rất lâu, rất lâu sau, như đã trải qua cả một thế kỷ, tiếng đứa trẻ khóc oe oe vang lên, cũng là lúc Hàn Tiểu Tịch như sắp đi tới giới hạn. Cô thở ra một hơi, nở một nụ cười, đôi môi tái nhợt thốt ra một câu:


“Em rất giỏi, đúng không?”

Hạ Thiên Vũ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm:

“Đúng vậy, vợ anh thật giỏi.”

Trước khi hôn mê, Hàn Tiểu Tịch cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng ấm rơi nhẹ lên má mình.

Vào một ngày giữa mùa đông, vợ chồng Hạ Thiên Vũ chào đón một thành viên mới - Hạ An Diệp.

Bác sỹ đỡ đẻ cho cô bế đứa trẻ mới sinh ra ngoài, tính sẽ để ba của bé bế bé, nhưng anh lại không thèm để ý đến bé cưng mới sinh. Đến nhìn mặt cũng không nhìn, chỉ sốt ruột lo lắng cho cô vợ của mình.

May thay lúc đó Lục Tuyết Nhi cùng Hoàng Bạch Phong và Lý Vân Ca, còn có cả Diệp Linh Hồng hớt hải chạy tới, bà nội bé là người đón tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận