Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Ngoại truyện 7:

Quen nhau từ rất lâu rồi, vậy mà hiện tại tôi mới nhận ra, mình chẳng hiểu gì về Hoàng Bạch Phong cả.

Tôi cứ nghĩ, sau khi nghe những lời nói tuyệt tình kia của mình, anh ta sẽ buông bỏ. Bởi vì cũng chẳng phải là nghiêm túc gì cho cam.

Nhưng, sai rồi! Mọi chuyện đều không như tôi nghĩ.

Khi tôi chạy bộ xong, thay quần áo, ăn sáng chuẩn bị đi làm rồi, thì chuông cửa đột nhiên reo lên.

Dù sao cũng đi luôn nên tôi không nhìn qua mắt mèo mà mở cửa luôn. Khi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, tôi sững sờ mất mấy giây, sau đó hơi tức giận nói:

“Anh đến đây làm gì nữa? Tôi nghĩ mình đã nói rõ mọi chuyện rồi.”

Thế mà người nào đó như không nghe thấy lời tôi nói, cầm lấy túi xách và xấp tài liệu trên tay tồi rồi đi về phía chiếc xe đang đỗ trước cổng. Tôi nhíu mày nhìn theo, lửa giận càng bốc lên nghi ngút, đang định mở miệng mắng thì anh ta lại đột ngột quay người lại. Khoảng cách giữa hai chúng tôi đặc biệt gần, nhìn vào mắt anh ta, tôi có thể nhìn thấy hình bóng của mình. Nhưng tôi lại gần như là lập tức di chuyển tầm mắt đi nơi khác, tôi nghĩ, ban nãy chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Nhân lúc tôi không phòng bị, đôi môi lành lạnh liền phủ lên môi tôi, chỉ nhẹ như chuồn chuồn đại nước. Chạm nhẹ rồi rời đi, không mang theo bất kỳ dục vọng nào cả, đơn thuần là nụ hôn nhẹ nhàng giữa những đôi tình nhân mà thôi.

Khi tôi sực tỉnh lại, liền nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Hoàng Bạch Phong, chẳng hiểu sao mặt tôi nóng bừng. Thẹn quá hóa giận, tôi nhéo vào eo anh ta một cái rồi quát:

“Này, đừng quá đáng! Tôi thịt anh đấy!”

Hoàng Bạch Phong vô sỉ nói:


“Khi nào muốn ăn tôi thì nói trước một tiếng để tôi còn tắm rửa sạch sẽ, tôi muốn cho em thấy mùi vị tuyệt vời của tôi.”

Tôi tức giận trừng mắt với anh ta. Sao quen nhau lâu vậy rồi, tôi vẫn luôn biết anh ta vô sỉ lưu manh, nhưng không ngờ là lại tới mức này.

“Được rồi, không trêu em nữa. Lên xe đi, tôi đưa em tới công ty.”

Nghe được lời này của anh ta, tôi vội giở giọng cà khịa:

“Ôi, Hoàng phó tổng bận bịu công việc đến mức một tháng trời cũng không gặp mặt được, hôm nay lại rảnh rỗi đưa tôi tới công ty cơ à? Thật là khiến một nhân viên nhỏ bé như tôi đây thụ sủng nhược kinh. Thôi thôi, tôi vẫn là nên tự đi thì hơn. Nhân viên trong công ty thấy sếp lớn đưa tôi tới lại tưởng tôi dùng thủ đoạn để bám đùi anh.”

Hoàng bạch Phong nhíu mày nhìn tôi, một lát sau lại cong môi lên cười cười, vẻ mặt muốn bao nhiêu gợi đòn thì có bấy nhiêu gợi đòn:

“Thì ra em giận tôi vì một tháng không gặp em?”

Bị Hoàng Bạch Phong chiếu tướng, tôi bỗng dưng cảm thấy chột dạ, ho khan hai tiếng rồi leo lên ghế phụ ngồi, sau đó ra lệnh:

“Có đi làm không? Tôi sắp muộn rồi.”

Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười của Hoàng Bạch Phong truyền vào, khiến tôi vừa tức vừa ngượng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sao tôi lại phải ngượng, chột dạ cái gì? Rõ ràng là tôi với anh ta chẳng liên quan gì mà. Đầu óc chập mạch thật rồi.

Trên đường đi, tôi kiên quyết ngậm miệng, không nói một lời nào, mặc kệ người nào đó nói nhăng nói cuội một mình.

Gần tới công ty, tôi nói dừng xe xa xa ra một chút. Tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán của người khác trong công ty. Thế mà Hoàng Bạch Phong lần này lại như không nghe thấy lời tôi nói, mà đỗ xe ở chỗ để xe của công ty.

Sau đó còn tỏ vẻ lịch thiệp, xuống xe mở cửa cho tôi.

Thấy anh ta theo mình lên văn phòng, tôi dừng chân, nhíu mày hỏi:

“Anh đi theo tôi làm gì?”

Hoàng Bạch Phong giơ tay xoa đầu tôi rồi nói:

“Đây là một chi nhánh của tập đoàn Tịch Vũ, đương nhiên tôi đến đây để công tác rồi.”

Tôi nghi hoặc nhắc lại lời của anh ta:

“Đến đây công tác? Anh nghĩ tôi sẽ tin cái lý do này sao?”

Hoàng Bạch Phong nhún vai trả lời, vẻ mặt nghiêm túc:


“Đúng là chỉ có em hiểu tôi, đương nhiên công tác chỉ là phụ. Lý do chính… là theo đuổi em.”

Tên này đúng là hết nói nổi mà, tôi ném lại một ánh mắt khinh thường rồi đi vào thang máy.

Nhưng mà lần này, quả thực là Hoàng Bạch Phong tới công ty tôi giá sát, nói là đi thực tế ba tháng.

Lúc này tôi cực kỳ cực kỳ hối hận. Hối hận vì chọn công ty nhà Tiểu Tịch để nộp hồ sơ. Mặc dù đãi ngộ rất tốt, đồng nghiệp cũng vô cùng thân thiện, nhưng bây giờ ngày nào tới đây tôi cũng đều chạm mặt “sếp” mới này, rồi lại bị anh ta cợt nhả một hai câu. Thật sự là không chịu nổi.

Thế nhưng, Hoàng Bạch Phong vẫn biết suy nghĩ, chuyện giữa hai bọn tôi, người ngoài không biết, đồng nghiệp của tôi cũng không hay. Cho nên tôi mới nhịn.

Một tháng trôi qua, khác hẳn với tháng trước. Tháng này, cuộc sống tôi như bị đảo lộn, rời khỏi quỹ đạo vốn có.

Trước đây sao tôi lại không nhận ra Hoàng Bạch Phong bám người như vậy nhỉ?

Một tháng này, tôi đi đâu, anh ta theo đó. Công ty thì không nói làm gì, bởi vì cùng làm chung một chỗ. Nhưng tôi có xe riêng, tôi có thể tự đi được. Tôi cũng đã nói rõ, thế mà anh ta vẫn cứ tới 6 giờ, sẽ xuất hiện trước cửa nhà tôi, sau đó chạy bộ, ăn sáng cùng nhau, rồi cũng tới công ty.

Tan làm, tôi đến phòng tập, anh ta cũng đi theo.

Còn mặt dày mua một căn hộ bên cạnh nhà tôi, nói rằng như vậy để thuận tiện chăm sóc cho tôi.

Cho xin, tôi không cần người khác chăm sóc mình.

Nhưng không thể phủ định, khi nghe đến mấy từ “chăm sóc cho em” của Hoàng Bạch Phong, trái tim tôi cũng đã rung động. Một cảm giác khác lạ chưa từng xuất hiện len lỏi trong cơ thể tôi, ấm áp, ngọt ngào lại như tủi thân. Thế nhưng, tôi vẫn giả bộ không quan tâm, vẫn giả bộ khinh bỉ câu nói đó.

Cơ mà, mọi chuyện lại đi theo hướng tôi không muốn nhất.

Thời gian bên nhau càng lâu, hầu như một ngày hai mươi tư giờ, Hoàng Bạch Phong đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi đến mười tám giờ rồi. Hành động quan tâm, chăm sóc, dịu dàng kia dần khiến tôi quên đi mối tình ngu ngốc đắng chát với Cố Tĩnh, cũng quên đi sự kiên định về mối tình đơn phương thời thanh xuân. Lời nói, hãy cất giấu kỷ niệm đó cho riêng mình, đã bị tôi quên lãng.


Ngày hôm ấy, Hoàng Bạch Phong hẹn tôi đi ăn, tôi cũng nhàn nhạp đồng ý. Nhưng sáng hôm đó, anh phải đi công tác ở nước ngoài. Anh nói, chi nhánh bên nước M có vấn đề, anh cần phải sang xử lý, bữa tối hôm nay, có lẽ anh thất hứa rồi, để khi trở về anh sẽ bù cho tôi. Anh còn nói, tiếc thật đấy, hôm nay anh đang chuẩn bị tỏ tình với em.

Tôi nghe những lời nói này, lại có cảm giác bất an đến đáng sợ.

Mà ngày hôm ấy, là đêm Thất Tịch – Lễ tình nhân của người nước C.

Thời tiết rất thất thường, không, nói đúng hơn là mưa to và không ngừng. Thế nhưng, Hoàng Bạch Phong vẫn lên phi cơ riêng, bay tới nước M.

Trước khi anh đi, còn hôn tôi một cái, tôi cũng không phản kháng, không trừng mắt, khiến cho anh cảm thấy vui vẻ. Tôi nhận ra điều đó trên nét mặt anh.

Chẳng biết tại sao tôi lại làm thế, nhưng cả lý trí và trái tim tôi đều thúc giục tôi làm ra hành động đó.

Nhìn anh lái xe rời đi, cảm xúc bất an càng mãnh liệt hơn…

Cho tới khi nghe tin đó, tôi bỗng cảm thấy, phía trước là một màu đen không có chút ánh sáng nào. Trái tim trong lồng ngực như muốn vỡ nát, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tại sao lại như vậy?

Tôi đã quyết tâm đặt cược vào canh bạc tình cảm này rồi, thế mà tới cuối cùng, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã không còn hy vọng nữa…

Hóa ra, giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén là sự thật.

Đặc biệt là đối vưới người mình yêu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận