Thanh Xuân Là Anh


Lúc trước Quỳnh luôn thắc mắc là tại sao Hà Đan rất dễ bị tủi thân và rất dễ dỗi, thế nhưng chưa bao giờ thấy Đan và Duy Dương cãi nhau lớn hay giận nhau lần nào quá vài 1 giờ đồng hồ, sau 2 năm kể từ lúc anh về nước hẳn, được chứng kiến việc yêu đương của hai người, thấy Duy Dương cưng chiều bạn thân của cô như thế nào thì cô cũng đã hiểu vì sao trước kia có yêu xa hay sao đi nữa thì cũng chưa từng một lần cãi nhau.

Bởi vì Duy Dương lúc nào cũng nhường Hà Đan, bất cứ cô có muốn gì hay muốn làm gì không ảnh hướng xấu thì anh đều sẽ đồng ý.
Hay kể cả khi cả hai hẹn nhau đi ăn, nhưng Hà Đan phải đi gặp khách hàng thay một chị cùng nhóm và để anh phải đợi trước cổng công ty hai giờ đồng hồ, cho đến lúc cô nhớ ra gọi cho anh nói rằng mình đang ở một chỗ khác thì anh vẫn không khó chịu mà lái xe đến đó đón cô để đưa đi ăn tối.
“À đúng rồi, chưa gọi xem anh Kiên đã kí mua xong căn kia chưa?”
“Rồi, hồi chiều bọn anh kí hợp đồng xong hết rồi.”
“Căn đó đẹp mà, sau em có tiền em cũng mua ở đó, à quên, lương tháng không được 8 chữ số như em thì bao giờ mới có tiền mua nhà, tại sao vô lí thế nhờ.

Trong khi anh em mới 26 tuổi đã có tiền mua chung cư xịn còn em lương đủ ăn thế này? Tại sao lương của em nhân 1.5 lần lên rồi thêm một chữ số 0 nữa thì ra lương của anh vậy? Sao lại có thể vô lí như thế được? Rõ là em cũng bằng xuất sắc của trường top mà, đã thế còn hay bị sếp la, đúng là bất công chết đi được.”
“Chuyển qua ở với anh đi, kiểu gì Trung Kiên mua nhà rồi Quỳnh cũng sẽ ở cùng, chẳng nhẽ em ở một mình à? Với cũng đỡ một tháng vài triệu tiền phòng, không phải mất ¼ số lương của em rồi à?”
“Thì em với Quỳnh qua chỗ anh Kiên ở, hai phòng lận, lo gì?”
Duy Dương không biết nói gì nữa, anh không biết cô không hiểu hay đang cố tình không hiểu ý anh nói nữa.
Mặc dù cái việc sống chung hiện nay quá là phổ biến rồi, thế nhưng Hà Đan vẫn không có ý định đó bởi vì nếu mẹ biết mẹ sẽ từ mặt cô mất.

Dẫu sao mẹ trước giờ cũng đều rất khó tính và rất quan trọng cái việc yêu đương và kết hôn, thế nên cho dù xã hội có phát triển như thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ không đồng ý cho cô ở cùng bạn trai lúc chưa có gì là chắc chắn cả như thế này.
Trung Kiên mua nhà xong thì bố mẹ Trung Kiên ở nhà hay cả bố mẹ của Đan đều muốn lên thăm nhà mới và cũng chăm con cái luôn, dù sau đi làm cũng không có thời gian nghỉ nhiều để về quê như lúc trước đi học nên hai năm ra trường cô về nhà ít đi hẳn, bởi vì cuối tuần được nghỉ một ngày cũng không thể về, các dịp nghỉ lễ dài như Tết thì là chắc chắn nhưng nghỉ 1, 2 ngày thì cả Đan hay Quỳnh và Trung Kiên hay cả Duy Dương thường lười về vì đi xe tận 4 tiếng, cả đi cả về mất 8 tiếng.
Gặp mẹ Hà Đan đến lần thứ 2 Duy Dương vẫn cảm thấy sợ, dù sao anh vẫn luôn bị ám ảnh, hơn nữa mẹ của cô rất khó tính và đôi khi không tin tưởng Duy Dương lắm, bởi một lí do đơn giản là tại anh đẹp trai.

Mẹ nghĩ rằng đẹp trai như Duy Dương sẽ có nhiều người thích, không chỉ đẹp trai mà còn giỏi, mẹ vốn dĩ chẳng hề muốn cô yêu đương gì với mấy người đẹp trai vì đi đâu cũng bị người ta chú ý, mẹ rất hiểu bởi vì bố Hà Đan cũng rất phong độ, nhưng so với mẹ thì Hà Đan quá “non” nên không biết lúc nào sẽ bị đá, mẹ luôn nghĩ thế nên có chút không vừa ý lắm với Duy Dương mặc dù anh chẳng có điểm nào để chê, có chê là do anh quá xuất sắc thôi.
“Bao giờ em Đan mua nhà?”
Là An Nhi, em gái của Trung Kiên hỏi cô, mặc dù câu hỏi không có gì nhưng mọi người ở nhà đều bật cười, rõ ràng là cố ý trêu cô.

Tại sao lại hỏi như thế trong khi lương cô đi làm vất vả vô cùng một tháng kể cả làm trên công ty và nhận các job ngoài như đi phiên dịch hay là nhận mẫu ảnh thì cũng mới bằng một một phần tư số lương mà một kĩ sư tự động hóa vừa ra trường đã được mời về làm ở công ty nước ngoài như Trung Kiên.

Với
việc ra trường sớm hơn nửa năm so với các bạn thì anh đã có rất nhiều cơ hội trong công việc và thành tích vô cùng xuất sắc thì sau gần 5 năm tiết kiệm, thêm cả bố mẹ giúp đỡ thì anh cũng đã mua được một căn hộ như ý muốn.
Còn bạn trai cô thì sinh ra ở vạch đích, khi đi học đã có sẵn nhà, sẵn xe nên tiền lương hàng tháng của anh thì được chuyển đều đặn vào tài khoản, với việc có một chiếc CV rất xịn và vô cùng tài giỏi như bạn trai cô thì riêng tiền thưởng theo doanh thu hàng tháng của anh đã bằng mất tiền lương của cô rồi chưa nói đến việc bằng thạc sĩ tài chính quốc tế và có cơ hội làm việc ở nước ngoài nữa thì lương của bạn trai bao nhiêu Hà Đan còn chẳng dám hỏi đến để tránh bị tủi thân.
“Này Trung Kiên, cho em với Quỳnh một phòng đi, em cũng muốn ở đây.”
Tất nhiên nếu hai đứa qua ở, anh còn sẵn sàng nhường luôn cho Hà Đan một phòng chứ không cần ở chung với Quỳnh, thế nhưng nói thế chứ còn lâu Hà Đan qua, dại gì qua xem cẩu lương.
“Đấy, cho cả hai phòng luôn đấy, anh qua ở với Duy Dương.”
“Nghe hợp lí thế chứ.”
Hà Đan càng nghĩ càng thấy hợp lí, quá hợp lí, nhưng mà người lớn không để ý đến lời cô nói đâu.
“Mua nhà được rồi thì lấy vợ đi thôi.”
Mẹ Hà Đan lên tiếng, từ lúc mọi người đến Hoàng Duy Dương ngoài việc chào hỏi lễ phép lúc đầu thì sau đó im lặng cả buổi, bởi vì không đơn thuần là bạn thân của Trung Kiên mà còn có mối quan hệ “anh vợ” và “em rể” ở đây nữa, phụ huynh của người yêu ở đó, dẫu sao cũng có chút áp lực.

Mặc dù Quỳnh cũng tính là “dâu” nhưng mà ít ra Quỳnh còn quá thân thiết đối với bố mẹ Trung Kiên rồi, dù sao mẹ Trung Kiên cũng từng là chủ nhiệm của hai đứa, hơn nữa cũng đã ra mắt gia đình hai bên nên có chút tự nhiên hơn.
“Đan bảo là đợi nó kiếm đủ tiền mua hai cây vàng mừng đám cưới thì bọn con mới cưới.”
“Thế thì hai người cứ thế dài dài đi, em tiền ăn còn không đủ chứ nói gì tiền mừng đám cưới.”
Mọi người đều bật cười, bằng tuổi cô người ta có khi đã lấy chồng sinh con, như hầu hết các bạn cấp 3 của Hà Đan và Quỳnh đã yên bề gia thất gần hết lớp rồi nhưng mà Hà Đan thì tính tình vẫn chẳng trưởng thành lên được chút nào.

Dẫu sao cũng cảm thấy không cần thiết, cứ sống kiểu không phải lo nghĩ nhiều, điều cô phải nghĩ nhiều nhất xem nên ăn gì cho ngon và mặc gì cho hợp thời trang chứ không quá lo về việc mua nhà mua xe gì đó, mặc dù lúc nào cũng than thở là thế nhưng cô chưa từng nghĩ nhiều đến mấy vấn đề đó, việc gì khó thì để bạn trai lo.

Mẹ hay kêu là tới lúc chia tay rồi thấy, thì nếu giả sử chia tay thì về nhà bố mẹ ở vì nếu chia
tay với Duy Dương cô cũng sẽ mất niềm tin vào tình yêu rồi nên không thể tiếp tục yêu đương hay lấy chồng gì cả.

Hà Đan từng nghĩ đến viễn cảnh có không lấy chồng thì về ở với mẹ, cửa hàng đã mở rất lớn, mình mẹ không thể quản lí hết, với kinh nghiệm học kinh tế đầy mình thì cô cũng muốn về nhà kinh doanh cùng mẹ, tiền vốn bố mẹ bỏ còn lợi nhuận thì chia đôi, sống cuộc sống bình thường, bởi vì nghe mẹ chửi còn đỡ hơn là bị sếp chửi.

Sau buổi gặp gỡ ở nhà mới của Trung Kiên thì ngay hôm sau gọi nói chuyện với mẹ thì mẹ đã kể về việc bố khen Duy Dương rất nhiều khiến Hà Đan ngỡ ngàng, rõ là cô còn không biết bạn trai với bố đã nói chuyện với nhau lúc nào.

Với kinh nghiệm nhìn người của bố thì mẹ kêu là bố rất ưng Duy Dương, thì vốn dĩ Duy Dương chẳng có điểm gì chê, chỉ có mẹ là lúc nào cũng đa nghi về trai đẹp thôi.
Cho đến một ngày đẹp trời được chị cùng nhóm giới thiệu một chỗ xem bói rất hay và với sự tò mò của bản thân nên thay vì cùng Quỳnh ngủ cả ngày chủ nhật thì hai đứa đã chở nhau đi xem bói.

Mặc dù lúc đến có nhiều người nên hai đứa đã phải đợi, bởi vì chưa bao giờ đi xem bói thì cô rất hồi hộp và vô cùng háo hức.
Quỳnh xem trước, Hà Đan ngồi sau cười muốn rớt nước mắt khi ông thầy nói không sai cái nào về Quỳnh
đường tình duyên của Quỳnh, cả công danh và sự nghiệp của Quỳnh vẫn rất tốt, xem đến tình duyên cũng rất thuận lợi và có thể lấy chồng trong năm cũng rất tốt.
Tới Hà Đan cũng y chang, kêu là lấy chồng vào cuối năm thì rất đẹp, để năm sau hay năm sau nữa đều không tốt mà cuối năm thì vợ chồng sẽ hạnh phúc và sinh quý tử, cô cố gắng nhìn cười để trưng bộ mặt nghiêm túc nghe tiếp, xong ông thầy còn nhiệt tình xem tuổi cho hai đứa và xem ngày cưới luôn.
Bước ra khỏi chỗ đó cô đã phải gọi ngay cho anh người yêu để kể cho anh nghe, đầu dây bên kia Duy Dương không có buồn cười như Hà Đan hay Quỳnh.
“Hay là mình cưới nhau đi.”
“Em cầu hôn anh đấy à? Thôi được rồi, anh đồng ý.”
“Thôi buồn cười quá, em phải đi ăn đây, lâu lắm mới có cơ hội đi hẹn hò với Quỳnh.”
“Này… nhưng mà kết hôn, hay là như thế đi.”
“Gì? Điên à? Tự nhiên lấy chồng, nghe buồn cười thế?”
“Anh nghiêm túc đấy, anh gọi về cho mẹ đây.”
“Ơ…”
Sau đó Hà Đan cũng thử gọi về để trêu mẹ, mẹ vừa bắt máy đã kêu đang bận rộn có gì thì nói nhanh.
“Con lấy chồng mẹ nhớ.”
“Điên à?”
“Nhưng mà bọn con lỡ…”
“Gì đấy Đan?”
Nghe giọng mẹ thay đổi 360 độ, quay sang kiểu sắp chửi cô đến nơi rồi, bởi vì mẹ nghĩ đến điều mà cô cũng đang giả vờ để trêu mẹ, sau đó Hà Đan bật cười:
“Haha con với Quỳnh lỡ đi xem bói và thầy bói bảo là cưới cuối năm rất đẹp, thuận vợ thuận chồng và sinh được quý tử.”
“Bố cái con, mẹ thì đang bận.”
“Thế cưới thật thì sao mẹ?”
“Cưới xin gì? Ít nhất thì bố mẹ Duy Dương phải lên nói chuyện đàng hoàng rồi cưới xin gì thì cưới chứ.”
“Đùa chứ cưới xin gì đâu ạ, thôi mẹ làm gì thì làm đi, con đi chơi với Quỳnh đây, lâu lắm mới được đi chơi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui