Sáng hôm sau con Nhung sang gọi tôi đi học từ sớm.
Rồi mấy đứa kia cũng lần lượt kéo đến theo- Chúng ta sẽ làm kem ư? Bằng cách nào-con Đào lên tiếng- Ngốc ạ chúng ta sẽ cho trái cây vào tủ đá rồi sắt ra làm kem thôi - con Nhung lên giọng rồi nó lấy tay chỉ vào vườn chuối nhà bác Tư Chúng tôi bắt đầu triển khai ngay kế hoạch của con Nhung.
Chiều hôm đó chúng tôi chia nhau đi kiếm trái cây.
Đứa thì vào vườn nhà bác Tư, có đứa lại lẻn vào vườn soài ông Bảy “cọc” hái trộm xoài chín.- Tủ lạnh đâu ra mà làm kem Nhung -Tôi thăc mắc Trong xóm nhỏ chúng tôi sống hầu như không có tử lạnh.
Chỉ có nhà bà Tám bán tạp hóa có cái tủ lạnh con con để bà đựng kem que và kem ốc quế.
Thế rồi chúng tôi quyến định vác đống hoa quả vừa hái trộm được ra ngoài thị trấn để nhờ vào tủ lạnh nhà bác ruột con Nhung.
Tôi được phân công về nhà lấy bản đồ thị trấn.Tôi nhau mày:- Thị trấn mình bé tẹo, lấy đâu ra bản đồ cho chúng mình chứVậy làm sao để đi ra thị trấn bây giờ.
Từ lúc nào con Đào đã cho hết trái cây vào túi bóng ni-lông màu xanh rì.
Đang loay hoay không biết làm thế nào, chị gái tôi đi học về đi qua thấy chúng tôi dứng thẫn thờ với túi hoa quả xách trên tay.
Tôi nhanh ý lên tiếng:- Chị ơi! Chị dẫn bọn em ra ngoài thị trấn với ạ.- Em ra ngoài thị trấn làm gì? Có mau về nhà đi không? Sau khi nghe được câu chuyện làm giàu của chúng tôi, chị tôi bật cười- Được rồi, các em đi men theo dọc vườn xoài của ông Bảy “cọc” rồi cứ thế đi thẳng là tới.
Nhớ đi đứng cẩn thận nghenĐi được một hồi lâu chúng tôi tìm được ra nhà bác con Nhung.
Chúng tôi gửi hoa quả vào trong tủ đá nhà bác nó rồi về ngay.
”Sự thật mất lòng” khi mà ngay tối hôm đó trời trở rét làm chúng tôi tan giấc mộng làm kem.
Con Nhung thất vọng lên tiếng-Thôi! tao không làm giàu nữa tao sẽ xin tiền đi chơi hội chợ.Bốn cái đầu gật lia lịa.
Rồi chúng tôi chia tay nhau ra về không lấy một câu tạm biệt..