Sau khi công việc làm kem của chúng tôi kết thúc cùng với những lời cấm đoán của các bậc phụ huynh tôi cùng đám bạn lại trở về với cuộc song yên bình như mọi hôm.
Sáng sớm thứ 7 cái Nhung sang nhà tôi chơi.Hai đứa chúng tôi lúi húi chui vào chăn bông để gọn vào một xó trên giường tôi.- Loan đi lấy lá xấu đi- Lạnh lắm Nhung đi mà lấy Hai cái mồm chí chóe khiến chị tôi từ dưới bếp thò đầu lên- Hai đứa có im đi không.
Loan đi ra lấy áo vào mặc đi mau lên Cuộc trò truyện của chúng tôi được góp vui khi ba đứa còn lại trong nhóm thò mặt sang rủ hai đứa đi chơi.Không giống như mọi hôm, hôm nay chúng tôi không tập tung dưới sân nhà thằng Hòa mà kéo nhau sang bãi ngô tít trên đê nhà tôi.
Mới đầu, chúng nó bắt tôi trèo vào mở cổng rồi ung dung rắt tay nhau đi vào sâu trong bãi ngô.
Con Nhung hí hửng khoe khi nó tìm được một cái thùng xốp to đùng đủ cho cả năm đứa chui vào trong.
Chúng tôi thay nhau vác cái thùng cho đến nơi ba tôi gọi là cấm địa.
Nơi đây không khác gì một khu rừng nhỏ dành cho các thiên xứ (tất nhiên là trong tưởng tượng của chúng tôi ).
Bên cạch thảm cỏ xanh mướt màu lá mạ là cái hồ nhỏ mà ba cấm tôi lui tới mỗi khi cùng ba đi hái ngô đem bán.Thằng Hòa đặt cái thùng được lót mấy tàu lá chuối vặt bên bờ hồ.
Bên trên được con Đào và tôi phủ lên bằng hai tán lá cọ khô.
Chúng tôi đặt tên cho cái thùng xốp là “túp lều bắp ngô”.
Trong lều được đặt hai bắp ngô và hai viên gạch xếp cách nhau tầm một gang tay bên cạch là bao diêm mua ngoài quán tạp hóa bà Tám.Chui chán trong lều chúng tôi lại ra bờ hồ lội nước.- Loan đâu! Ba đã cấm con vào khu đó chơi rồi mà, không nghe lời đứng không hả? Ra ngoài mau! Năm đứa chạy như bay ra ngoài.-Thế là không được vào “túp lều bắp ngô” nữa hả - Con Đào buồn bã lên tiếng- Đi về đi,sáng mai về ta tạt vào xem là biết mà – Con Nhung an ủiChúng tôi đứng nép vào khe tường ngó vào trong.- Bố Loan định vứt bỏ hả-Thằng Đại lên tiếng khi thấy bố tôi dỡ bỏ hai tán lá cọ khô đặt ở trên mái “lều”- Đi về đi!đứng đó ba Loan đánh đòn đó-Đào nhẹ nhàng an ủi mấy đứa chúng tôi..