Thanh Xuân Là Khi Có Bạn


Trên đường đi học về chúng tôi bắt gặp một chú chó con đang nằm kêu trong chiếc hộp giấy để bên vệ đường.

Tôi rủ lòng thương định mang nó về nhưng lại bị đám bạn ngăn lại.- Loan định mang về cho ba đánh đòn hử? - Con Nhung lên tiếng.Thấy thế tôi bèn đặt con chó con lại vào trong hộp giấy rồi cùng lũ bạn đi về.

Tôi không quên ngoái đầu ra đằng sau để nhìn chú cún tội nghiệp kia.

Về đến nhà, thấy ba đang quét sân tôi chạy vội vào xin tiền đi mua kẹp tóc.

Nhưng đó là khi kẹp tóc của tôi đám bạn đã nhìn mòn hết rồi, lần này tôi xin tiền ba đi mua xúc xích.


Ba tôi ngạc nhiên nói:- Sắp đến giờ ăn cơm rồi con còn đi mua xúc xích làm gì?Thấy gương mặt đáng thương của tôi, ba tôi vẫn rút trong túi ra tờ bạc 3 ngàn đưa cho tôi.- Mau về để ăn cơm nghe con!Chạy một mạch ra nhà bà Tám tạp hóa.

Tôi mua vội 2 chiếc xúc xích mang đến chỗ con chó tội nghiệp sáng ngày.

Con chó vẫn nằm đó, chưa ai mang nó đi cả.

Tôi vui mừng bóc chiếc xúc xích để cạnh miệng con chó, cái còn lại tôi bóc sẵn để dưới mép hộp rồi vội vàng chạy về nhà.

Trưa hôm đó, tôi sang rủ những đứa còn lại đi chơi.


Vẫn như mọi hôm chúng tôi lại tập trung trước sân nhà thằng Hòa để chơi cùng nhau.- Lòng tôi vẫn se lại khi nghĩ về chú chó, bỗng dung tôi lên tiếng hỏi: Nhà các bạn có được nuôi chó không?- Không được đâu - Thằng Hòa lên tiếng.

Đến ba đứa kia đứa nào cũng trả lời y hệt thằng Hòa.

Chỉ có con Nhung nó trả lời khác rằng “ba tớ sẽ đánh nếu tớ mang chó về nhà đó”.

Chắc hẳn ba nó đã phải chịu đựng quá nhiều với những trò nghịch ngợm của nó mất rồi, nên việc này tôi cũng hoàn toàn hiểu được.

Năm đứa chúng tôi tranh cãi một hồi lâu rồi quyết định đi tìm địa bàn để nuôi thú cưng.

Chúng tôi chia tay nhau về nhà và quyết định thực hiện phi vụ này vào ngày thứ bảy, chủ nhật cuối tuần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận