Editor: Wave Literature
Thi Yến nhướng mày. Dường như có một số chuyện… phức tạp hơn với những gì mà cô suy nghĩ lúc đầu.
Nói cách khác, gần đây người đó đã không thay đổi gì cả. Hoặc có lẽ, người đó đã như thế này ngay từ ban đầu, chỉ là do cô nhận ra hơi trễ mà thôi.
…
Lâm Giang bước ra khỏi phòng vệ sinh, ra hiệu cho Thi Yến và nói, "Đi thôi."
Cô gái trẻ hơi cúi đầu xuống và không đáp lại lời anh.
"Thi Yến?" Lâm Giang bối rối, gọi tên cô một lần nữa. Sau đó, anh nhìn kỹ hơn, nhận thấy một cái nhíu mày rõ là sâu ở giữa lông mày của cô. Cô dường như không biết gì về sự hiện diện của anh. Do đó, anh bước lên và đặt tay lên cái đầu nhỏ bé của cô và nhẹ nhàng vuốt tóc, "Em đang nghĩ gì vậy?"
Thi Yến theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Giang. Cô vội vã gạt bỏ những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu mình. Cô nhanh chóng vuốt lại mái tóc đã bị làm cho rối bù trong khi càu nhàu với giọng điệu không vui, "Em không nghĩ gì cả. Còn nữa, đừng có làm rối mái tóc của em."
"Vì em quá thấp. Thứ gần nhất với tay của tôi là đầu của em. Anh còn có thể làm gì khác cơ chứ?" Lâm Giang vừa nói, vừa chứng minh điều này một lần nữa bằng cách đưa tay lên để vò đầu cô.
Advertisement / Quảng cáo
"Em đã nói với anh rồi. Đừng làm rối tóc của em!" Thi Yến trừng mắt lên nhìn Lâm Giang với đôi má phồng hết cỡ. Tay cô vuốt vuốt lại đầu mình. "Thêm nữa, em cũng có thấp lắm đâu!"
Lâm Giang nhướng mày, vỗ nhẹ vào đầu Thi Yến. "Được rồi, Nấm Lùn. Chúng ta sẽ nói chuyện về mái tóc của em vào lần tới. Còn bây giờ, chúng ta phải giao món quà này cho chị gái tôi."
"Anh không có địa chỉ hiện tại của chị ấy. Vì vậy anh phải gọi chị ấy trước đã."
Vừa nói, Lâm Giang vừa lấy điện thoại ra bằng cánh tay còn lại.
Anh cố tình hạ chiếc điện thoại xuống để Thi Yến có thể nhìn thấy rõ chữ "Chị gái" trên màn hình điện thoại.
Tuy nhiên, sự thật mà Thi Yến không biết được là dãy số đằng sau từ "Chị gái" thực sự đã được đổi thành một số điện thoại khác mà anh không sử dụng thường xuyên và điện thoại cũng đã bị tắt.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tới hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tới hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
"Xin lỗi…"
Advertisement / Quảng cáo
Trong cuộc gọi thứ năm thực hiện vẫn không thành công, Lâm Giang không cưỡng lại mà cau mày, "Thật kỳ lạ. Tại sao chị gái của anh lại tắt điện thoại nhỉ? Chị ấy đang làm gì vậy?"
Lâm Giang quay số một lần nữa, nhưng vẫn là tin nhắn từ hệ thống gửi đến. Sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng cạn dần. Anh nói, "Thật là một người lười biếng. Anh định làm cho chị ấy bất ngờ. Nhưng hóa ra điện thoại của chị ấy thậm chí còn không bật. Vậy nên, anh sẽ không làm phiền nữa!"
Ngay khi Lâm Giang vừa nói xong những lời đó, nhạc nền được phát trong trung tâm thương mại tình cờ chuyển sang một bài hát khác.
"Đơn giản một chút. Tại sao anh không thể đơn giản một chút khi cất lời vậy chứ? Anh hãy bỏ qua vở diễn không cần thiết đó đi, anh cũng không phải là một diễn viên, vậy nên đừng cố diễn ra những kịch bản đó trong đầu anh..."
Có gì đó thực sự sai với trung tâm mua sắm này...
Lâm Giang ngước nhìn lên trần nhà của trung tâm mua sắm rồi liếc xuống những món đồ mà anh đang cầm trên tay. Với một biểu cảm mâu thuẫn diễn ra trên khuôn mặt, anh bắt đầu nói, "Có vẻ như anh sẽ không thể khiến chị ấy ngạc nhiên nữa. Nhưng anh nên làm gì với tất cả những thứ đồ này?"
"Em không có ý kiến gì về diễn xuất của anh, em chỉ muốn xem anh làm thế nào để giải quyết được những kết thúc hời hợt này. Nỗi buồn mà anh diễn ra quá giả tạo, giống như một diễn viên tầm thường vậy..."
Bài hát chỉ mới phát được một nửa, dường như đang quyết tâm phá hỏng màn trình diễn của anh, Lâm Giang dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó. Anh ấy quay lại nhìn Thi Yến, "...Tại sao anh không tặng chúng cho em nhỉ?"
Vừa nói, Lâm Giang vừa lấy ra những bông hoa tươi thắm mà anh và mới mua và tặng chúng cho Thi Yến. Anh tiếp tục, "Em có thể xem nó như một lời cảm ơn vì đã đi cùng với anh chiều hôm nay…"