Mạc Vân Ly đã có tính toán từ trước, đoạn video đó có thể làm cho Trần ra loạn lên trong một thời gian. Đủ để cô có thể khiến Trần Ngọc Linh nếm mùi sống không bằng chết. Cô biết cô ta chắc chắn sẽ trốn sang nước ngoài lánh nạn nhưng chưa biết cô ta sẽ đi nước nào lên đã thuê người trà trộn thành nhân viên bán vé, trùng hợp lại là cô nhân viên được Trần Ngọc Linh bịt miệng.
Sau khi biết cô ta đi Mỹ, người của Mạc Vân Ly liền mua vé máy bay và đi theo.
N****ơ****i b****ắ****t gi****ữ****đám côn đ ồ.
Sau khi điều tra được mọi chuyện từ bọn côn đồ, Phùng Tử Mặc rất thất vọng, từ điện thoại của mẹ anh anh đã tra được cuộc nói chuyện trước đó với Trần Ngọc Linh. Tuy vậy, Trần Ngọc Linh lại độc ác thuê nhiều người đến vậy. Anh sẽ không tha thứ cho cô ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, còn mẹ anh,anh sẽ bắt bà ấy xin lỗi cô.
Thế nhưng khi anh cho người đến Trần gia đón người thì nghe tin cô ta không có nhà, tra được thì biết cô ta bị tung video nóng, điều tra hành trình đường đi thì biết cô ta đã ra sân bay. Tìm lịch sử mua vé nhưng lại không thấy, anh cảm thấy thật kì lạ.
Ở****bi ệ****t th****ự****c ủ****a Phùng gia.
Phùng phu nhân lướt weibo thì xem được video đồi trụy của cô con dâu bà ưng ý. Bà ta cảm thấy thật kinh tởm liền chủ động gọi điện cho Trần phu nhân hủy hôn. Bà ta quyết định tìm cô con dâu khác, lần này bà ta phải quan sát kĩ hơn mới được không thể chọn phải thứ kinh tởm như này nữa.
Sân bay M****ỹ.
Sau khi hạ cánh an toàn, Trần Ngọc Linh kéo vali định bắt xe taxi đến khách sạn gần nhất thì chợt túi xách bị một người đàn ông giật mạnh rồi chạy mất, hoảng loạn vì trong đó chứa toàn bộ tài sản cô ta có, cô ta hét lên:
- A cướp, có cướp giúp tôi với.
Trần Ngọc Linh vốn ăn chơi trác táng, bằng cấp cũng là dùng tiền mà có được, ả ta chẳng biết gì về tiếng Anh, mẹ cô ta đã sắp xếp cho cô ta một người phiên dịch ở bên đây. Nhưng giờ cô ta bị cướp mất điện thoại và cả tiền mẹ cô ta cho, mặt kệ cô kêu gào thế nào thì cũng chẳng ai hiểu cô ta đang nói gì. Họ nghĩ có lẽ cô ta bị thần kinh liền tăng tốc độ đi nhanh tránh xa nơi cô ta đứng.
Cô ta vứt giày cao gót cùng vali lại đuổi theo tên cướp, đến một con hẻm cụt cô ta thở hổn hển dừng lại nghỉ ngơi. Tên cướp dừng lại, nhìn cô ta nở nụ cười nham hiểm, tên cướp cải trang thành một gã ăn xin rách rưới, mặt bẩn thỉu để qua mắt cô ta nhưng thật ra hắn ta là người của Mạc Vân Ly. Trần Ngọc Linh thở lại bình thường liền quát lớn:
- Tên khốn, mau trả lại túi tiền cho bà đây.
Thật ra cô ta đang rất hoảng sợ khi đứng cùng 1 tên đàn ông xa lạ, bẩn thỉu trong con hẻm vắng vẻ này. Chợt gã đàn ông nhếch miệng cười rồi cất giọng nói tiếng Trung Quốc:
- Chỉ cần cô em ngủ với tôi một đêm tôi sẽ trả lại tiền cho cô, thế nào?.
- Hừ, không biết xấu hổ nhìn lại mình đi vừa bẩn vừa nghèo, bổn tiểu thư đây thận phận cao quý lại phải ngủ với một tên như ông sao? Mau trả hay để tôi báo cảnh sát.?
Tên đàn ông cười nham hiểm rồi tiến đến khống chế cô ta lại, mặc cô ta giãy giụa gào thét. (Tác gi**ả: *các cậu tựt ưởng tượng kết quả**nhen* 😈).
Lúc tỉnh dậy, Trần Ngọc Linh thấy bản thân trần truồng nằm trên nền đất bẩn thỉu bốc mùi rác rưởi hôi thối, hạ thân đau rát, lúc trước bị 7 tên cường bạo vẫn chưa hết sưng bây giờ lại bị tên khốn khiếp bẩn thỉu đó làm trò đồi bại. Quần áo và túi xách vẫn còn nguyên bên cạnh, cô ta mặc quần áo và rời khỏi con hẻm đổ nát.
Sau hôm đó, cô ta liên tiếp bị cường bạo bởi chính người phiên dịch của mình. Cô ta chạy trốn khỏi đó và thuê khách sạn ở một nơi khác cách xa nơi đó. Cô ta nhiều lần liên lạc cho gia đình mà không có ai bắt máy, dù trốn tới nơi khác nhưng cô ta vẫn bị người khác cạy cửa, sau nhiều ngày bị cưỡng hiếp trong tuyệt vọng. Không một ai cứu cô ta, khiến cô ta rơi vào trầm cảm, Trần Ngọc Linh quyết định tự tử nhưng không thành và được đưa tới bệnh viện tâm thần. Càng ngày cô ta càng trở lên điên loạn và đánh mất ý thức.
Xác định Trần Ngọc Linh đã bị nhốt trong đó mãi mãi, toàn bộ người của Mạc Vân Ly trở về nước, nhận số tiền còn lại thì nhanh chóng biến mất.
Biết Trần Ngọc Linh đã trở thành người điên, Mạc Vân Ly gọi điện báo với mẹ bản thân đã đi công tác về. Cô biết như vậy là tàn nhẫn với Trần Ngọc Linh nhưng nếu ngày ấy anh không tới kịp thì có lẽ cô đã biến mất mãi mãi. Chính họ đã ép cô trở lên tàn nhẫn vậy đừng trách cô độc ác, đây là cái giá phải trả vì đã hãm hại cô.
(*Ahihi:v làm cho nư9 tàn nhẫn nhưv ậy cũng hơi quá. Không biết các cậu có cảm thấy lên để**nu9 nh ẹ**tay m ột chút không -__-. Góp ý giúp tớ**v ới tớ**s ẽ**s ử**a:v*.)