Thanh Xuân Tạo Ấm

Đều nói đời người nơi đâu không tương phùng, trước kia Hứa Viên không tin câu này, hiện giờ xem như cô tin!

Trước kia, lúc cô chạy theo Lâm Thâm, mỗi ngày đều tìm kiếm bóng dáng anh khắp nơi, từ căng-tin trường, thư viện, phòng tự học, phòng học, mỗi góc đường đến dòng người dòng xe đến đi trên đường, nhưng luôn thất vọng vì không nhìn thấy anh.

Hiện giờ, cô không đuổi theo nữa, từ bỏ, nhưng lần nào cũng có thể gặp được anh.

Trong mối tình ba năm này của cô, ông trời dường như thích trêu đùa cô, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt, sự trêu đùa vẫn không dừng lại như cũ.

Cô nắm tay Tô Huyền theo bản năng, hai bàn tay lúc trước còn bị cô chê, dường như nắm lấy, cô mới có thể có sức mạnh an tâm. Nhưng khi chạm tới tay Tô Huyền, cô bỗng bừng tỉnh, muốn rút về.

Giây phút đầu tiên cô vươn tay ra, Tô Huyền đã nắm chặt tay cô, xiết trong lòng bàn tay, quay đầu lại cười mỉm với cô, giọng nói trầm ấm êm tai, “Chúng ta với cô và Lâm tổng có duyên thật, một tiếng trước gặp nhau ở trung tâm thương mại, vậy mà một tiếng sau đã gặp lại ở đây rồi.”

Mẹ Lâm Thâm dường như cũng bất ngờ, ngẩn người, vốn bà ngồi giữa phòng khách, lúc này bà đứng lên, cười nói: “Đúng thật, một tiếng trước vẫn còn gặp, không ngờ rằng lại gặp lại ở đây rồi.”

Lâm Thâm đang cùng chơi cờ với bố của Tôn Phẩm Đình, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hơi tôi tối, anh cũng đứng lên, “Khéo quá!”

Bố của Tôn Phẩm Đình cũng quay đầu nhìn, hòa ái vẫy tay, “Viên Viên tới rồi đấy à! Bác chờ mãi không thấy hai đứa đến, đợi được Lâm Thâm trước rồi này.” Dứt lời, ông đánh giá Tô Huyền, cười nói: “Không khác mấy năm trước là mấy nhỉ.”

“Bác Tôn.” Tô Huyền nắm tay Hứa Viên mỉm cười đi vào, “Sau khi về nước muộn thế này mới đến thăm bác, bác đừng trách ạ.”

“Cháu vừa mới về nước, nhiều việc, không đến bác cũng không trách cháu đâu.” Bố của Tôn Phẩm Đình cười ha hả nhìn anh và Hứa Viên, cười trêu ghẹo, “Không ngờ rằng thằng oắt cháu làm việc nhanh thật, vừa mới về nước, đã theo đuổi được Viên Viên nhà bác rồi.”

Tô Huyền cười nói: “Khó theo đuổi lắm ạ.”

Bố của Tôn Phẩm Đình cười vui vẻ, “Con nha đầu Viên Viên này rất cứng rắn, nhưng cũng rất mềm lòng, chỉ cần dùng đúng phương pháp, không khó theo đuổi đâu. Nó vô cùng không muốn chơi cờ cùng bác, những chỉ cần mỗi lần nó đến, bác lấy gì đó nó muốn đổi với nó, hoặc là thở dài than ôi mấy tiếng với bàn cờ, nó nhất định sẽ đồng ý chơi. Cháu thế này là mới bao lâu đã theo đuổi được rồi chứ? So với bác Tôn cháu theo đuổi dì cháu năm đó mất cả mấy năm trời, đã mạnh hơn nhiều rồi.”

Hứa Viên nghe vậy thì siêu câm nín.

“Thật ạ?” Tô Huyền buồn cười, nghiêng người nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên lườm anh một cái, vậy mà anh còn quen bác Tôn nữa.

“Ở trước mặt lũ trẻ, nhắc đến chuyện cũ rích vô vị của tôi với ông làm gì?” Mẹ Đình Đình đi từ phòng bếp ra, cười oán trách trừng mắt nhìn ông, “Ông bóc mẽ Viên Viên trước mặt con bé như thế, lần sau nó còn chơi cờ với ông mới là lạ đó.”

“Rồi, không nói nữa, không nói nữa. Dì mấy đứa ngại đấy.” Bố của Tôn Phẩm Đình cười nói: “Hai hôm trước nói chuyện điện thoại với lão Hứa, còn hỏi tôi chuyện của hai đứa, xem ra vô cùng hài lòng đấy. Dù sao ấy, sau này Viên Viên không cần chơi cờ cùng tôi nữa, Tiểu Huyền chơi cùng tôi là được.”

Mẹ Đình Đình cười lắc đầu, “Ông đúng thật là…”

“Bà nói cháu biết chơi cờ.” Bố của Tôn Phẩm Đình cười nhìn Tô Huyền.

“Làm một người chơi chung cho vui hẳn là không thành vấn đề ạ.” Tô Huyền cười nói.

“Được, bàn cờ này của bác và Lâm Thâm mới chơi thôi, chờ lát nữa chơi xong bàn cờ này với thằng bé, bác sẽ chơi với cháu. Cháu ngồi trước đi.” Bố của Tôn Phẩm Đình nói xong, hỏi Lâm Thâm: “Đến ai đi rồi nhỉ?”

Lâm Thâm quay đầu, nhìn thoáng qua bàn cờ, nói: “Bác Tôn, đến lượt bác ạ.”

Bố của Tôn Phẩm Đình gật đầu, bắt đầu nghĩ nước đi.

Mẹ Đình Đình tiếp đón Tô Huyền và Hứa Viên.

Bà nội Lý đi tới, vui vẻ nói với Tô Huyền: “Tiểu Huyền, con thích ăn món gì? Không thích ăn thứ gì, cứ nói với bà nội, bà nội sẽ bảo dì nấu những món con thích, những món con không thích thì sẽ không nấu.”

Tô Huyền cười nói: “Con không kén ăn.”

“Không kén ăn à, đúng là thằng bé ngoan.” Bà nội Lý quay đầu nhìn mẹ Lâm Thâm, “Tiểu Thâm nhà cháu có kén thứ gì không?”

Mẹ Lâm Thâm lắc đầu, “Nó cũng không kén ăn.”

“Đều là mấy đứa ngoan.” Bà nội Lý lại khen Lâm Thâm, “Không giống Đình Đình nhà này, kén ăn lắm, thứ này không ăn, thứ kia cũng không ăn. Nên ném nó tới nơi không một bóng người cho nó ở đó ba ngày, bảo đảm về rồi thì cái gì cũng ăn hết…”

Tôn Phẩm Đình đang muốn mang dưa hấu vào phòng bếp, nghe vậy thì ôm dưa hấu gào thét: “Bà nội, dưa hấu này giờ có bổ ra luôn không ạ?”

“Bổ đi, nóng thế này, phải ăn chút hoa quả giải nhiệt chứ.” Bà cụ ngừng than.

Tôn Phẩm Đình ôm dưa hấu vào phòng bếp.

Hứa Viên đứng lên, “Con vào bếp xem có gì cần giúp không ạ.” Nói xong, cô theo vào bếp.

“Con bé Viên Viên này ngoan lắm, lần nào đến cũng giúp đỡ làm việc cả.” Bà nội Lý giục mẹ Đình Đình đang rót nước: “Chị cũng mau vào bếp đi, chỗ đó người không rời đi được, ở đây mẹ tiếp cho.”

Mẹ Đình Đình lại cười nói mấy câu, đi vào bếp.

“Cháu cũng vào giúp ạ.” Mẹ Lâm Thâm đứng lên.

“Cháu cứ ngồi đi, chẳng dễ gì cháu đến một chuyến, lần này gặp cháu, khí sắc tốt hơn trước nhiều đấy. Năm đó lúc bố của Tiểu Thâm ra đi, cô lo cho cháu lắm.” Bà nội Lý giữ chặt mẹ Lâm Thâm, “Con người ấy à, phải nhìn về phía trước, lúc trước cháu làm như thế là được rồi. Cháu xem cháu hiện giờ đấy, có đứa con tốt như Tiểu Thâm cơ mà.”

Mẹ Lâm Thâm lại ngồi xuống, cũng cảm khái, “Năm đó cháu thật sự cảm thấy mình sống không nổi nữa, vẫn là cô khuyên bảo cháu, loáng cái cháu đã sống đến bây giờ rồi. Mấy năm nay cháu thật sự không mệt nữa, chỉ là khổ cực cho thằng bé thôi.”

“Cháu có đứa con tốt như Tiểu Thâm là may mắn đấy.” Bà nội Lý nhìn Lâm Thâm, bỗng nói: “Thằng bé có bạn gái chưa?”

Tay Lâm Thâm sắp hạ cờ hơi khựng lại.

Mẹ Lâm Thâm vội vàng nói: “Vẫn chưa có ạ.”

“Thằng bé có triển vọng như vậy, sao vẫn chưa có bạn gái?” Bà nội Lý truy hỏi.

Mẹ Lâm Thâm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cười không nói tiếp.

“Đình Đình nhà cô cũng chưa có bạn trai.” Bà nội Lý bỗng nói, “Chi bằng, để hai đứa nó nói chuyện giao lưu với nhau? Vừa rồi cháu cũng nhìn thấy con nha đầu nhà cô đó, tuy không ngoan ngoãn như Viên Viên, nhưng cũng hiểu chuyện, cháu thấy thế nào?”

Mẹ Lâm Thâm sửng sốt, nhìn về phía Lâm Thâm.

Lâm Thâm giống như đang chuyên tâm chơi cờ, không nghe thấy bên này nói gì.

“Bà nội, bà đừng làm con sợ chứ, Lâm đại tài tử của Đại học B, ánh mắt cao lắm, con không dám trèo cao đâu.” Tôn Phẩm Đình bưng một khay dưa hấu đi từ phòng bếp ra, đặt lên bàn, cười nói: “Chờ ngày nào đó con dẫn về cho bà một anh cháu rể, bà đừng lo nghĩ chuyện xe duyên loạn nữa, còn lo nghĩ tiếp, nếp nhăn lại nhiều hơn đó.”

Nói xong, cô nàng cố ý nhéo nhéo khuôn mặt hơi nhăn nheo của bà nội Lý.

“Ối, con nha đầu chết tiệt này.” Bà nội Lý vươn tay đánh cô nàng.

Tôn Phẩm Đình nhảy dựng lên trốn xa, xoay người lại đi vào bếp.

Bà nội Lý vươn tay chỉ vào bếp, nói với mẹ Lâm Thâm: “Dáng vẻ cứ như con khỉ loi choi, làm cháu chê cười rồi, bị con ranh con đó ầm ĩ, cô thực sự không ra tay được nữa rồi.”

Mẹ Lâm Thâm cười nói: “Chúng nó đều còn nhỏ, không vội đâu ạ.”

“Haizz, cô muốn gặp được cháu rể lúc còn sống, ai biết hôm nào thì nhắm mắt không còn tỉnh lại nữa chứ?” Bà nội Lý thở dài.

“Cô cứ chăm sóc cơ thể cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, nhất định có thể gặp được ạ.” Mẹ Lâm Thâm vội vàng khuyên giải bà cụ.

“Lại đến phiên cháu khuyên cô rồi.” Bà nội Lý cười vui tươi, quay đầu nói với Tô Huyền: “Tiểu Huyền, ăn dưa đi này, đến đây rồi, con cứ coi như nhà mình nhé.”

Tô Huyền mỉm cười gật đầu, dùng tăm cắm vào một miếng dưa hấu, đưa cho bà nội Lý.

Bà nội Lý vươn tay nhận, cười nói: “Thằng bé này phẩm chất tốt, hiểu phải lễ phép, ôi chao, sao bà nội Viên Viên có phúc hơn tôi vậy, chuyện tốt đều để bà già đó chiếm, nếu bà có một anh cháu rể như con, bà nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh luôn ấy.”

Tô Huyền buồn cười, lại dùng tăm cắm một miếng dưa hấu, đưa cho mẹ Lâm Thâm.

Mẹ Lâm Thâm vội nói: “Không cần đâu, cháu ăn đi, cô tự lấy là được.”

“Cô đừng khách khí ạ!” Tô Huyền cười nói, “Nếu biết trước là cô cũng tới đây, chúng cháu đã tới đây cùng cô rồi.”

Mẹ Lâm Thâm vươn tay nhận lấy, cười tiếp lời, “Đúng đó. Hai cháu nói là muốn đi thăm một người bà, cô lại không biết là tới thăm cô Lý.” Dừng một chút, bà buồn bực, “Hai cháu rời trung tâm thương mại trước mẹ con cô mà, chẳng lẽ còn tới chỗ khác nữa à? Cho nên mới tới muộn hơn mẹ con cô?”

“Bọn cháu không tới nơi khác, đêm qua cháu bận làm tài liệu, ngủ quá muộn, ra khỏi trung tâm thương mại, cháu liền ngủ một giấc, Viên Viên lái xe, thật ra đã sớm đến ngoài tiểu khu rồi, nhưng cô ấy thấy cháu ngủ, không đánh thức cháu.” Tô Huyền cười nói.

“Thì ra là vậy.” Mẹ Lâm Thâm cười nói, “Khó trách.”

Bà nội Lý sáp lại gần Tô Huyền, cười hỏi: “Tiểu Huyền, nghe nói đêm qua con ở lại nhà Viên Viên?”

“Sao bà biết ạ?” Tô Huyền bật cười, hỏi.

“Bà nội Viên Viên gọi điện cho bà, khen mãi là con biết nấu cơm, nấu cơm ngon, nhất là canh khoai tây sườn heo, nấu thơm ngon lắm. Khoe với bà cả buổi đấy.” Bà nội Lý hừ một tiếng, “Cái bà già đó, ăn hiếp bà không có cháu rể đây mà.”

Tô Huyền mỉm cười, “Nếu bà cũng muốn nếm thử tay nghề của con, vậy giờ con vào bếp luôn, cũng để bà nếm thử chút luôn ạ.”

“Phòng bếp hôm nay giao cho dì con phát huy đi, lần sau con lại đến, lúc đấy sẽ để con nấu.” Bà nội Lý nói ngay.

“Dạ.” Tô Huyền cười đồng ý.

Bà nội Lý cười tít mắt, quay đầu kéo mẹ Lâm Thâm, nói: “Tiểu Thâm nhà cháu biết nấu cơm không?”

“Cũng biết ạ.” Mẹ Lâm Thâm nói.

“Người trẻ tuổi bây giờ, thực sự khó lường thật, càng là người trẻ tuổi xuất sắc, lại càng toàn năng.” Bà nội Lý cười khen.

Mẹ Lâm Thâm gật đầu, “Đúng vậy ạ!”

“Phong cách đánh cờ này của cháu lúc đầu nhìn thì thấy yếu không có sức, nhưng nháy mắt đã sát phạt định kết quả rồi. Được, được, được. Bác thua.” Bố của Tôn Phẩm Đình cười nói, “Tô Huyền, mau lại đây, xem kĩ năng đánh cờ của cháu đến bước nào rồi?”

Lâm Thâm đứng dậy, nhường chỗ.

Tô Huyền cười ngồi lên trước, “Cháu chỉ biết chơi thôi ạ, nếu lát nữa kĩ năng chơi không cao bằng Lâm tổng, bác Tôn đừng thất vọng về cháu đấy.”

“Cái thằng này! Sợ bác thất vọng, cháu cứ chơi cho tốt vào.” Bố của Tôn Phẩm Đình cười bày cờ.

Tô Huyền mỉm cười gật đầu.

“Tiểu Thâm, đến đây ăn dưa hấu đi.” Bà nội Lý gọi Lâm Thâm.

Lâm Thâm gật đầu, nhưng không đi ăn dưa hấu.

“Đừng khách khí.” Bà nội Lý nhìn anh, “Đây là lần đầu tiên mẹ cháu đưa cháu tới nhà, cháu cứ coi như nhà mình nhé. Tướng mạo cháu thì giống bố cháu nhiều hơn, nhưng bố cháu là người rất vui tươi cởi mở, tính cách cháu á, hơi u buồn, con gái đều thích vui tươi cởi mở, cháu phải cười nhiều vào.”

Lâm Thâm cúi đầu.

“Tính cách của Tiểu Thâm nhà cháu có phải theo cháu không?” Bà nội Lý cười hỏi.

Mẹ Lâm Thâm gật đầu, “Tuy diện mạo giống bố nó nhiều hơn, nhưng tính cách chắc là giống cháu nhiều hơn.”

“Tính cách của cháu đã buồn rồi.” Bà nội Lý nói, “Cháu phải thúc giục thằng bé một chút, gặp được cô gái mình thích, không nên luôn u buồn lạnh mặt, nếu không, con gái không thích đâu.”

Mẹ Lâm Thâm nhìn Lâm Thâm, cười gật đầu, “Cô nói phải ạ.”

Bà nội Lý lại quay đầu kéo Lâm Thâm vào nói chuyện cùng, lúc bị hỏi, Lâm Thâm hoặc là gật đầu, hoặc là trả lời một hai câu, cực kì kiệm lời.

Tuy Tôn Phẩm Đình và Hứa Viên phụ giúp mẹ Đình Đình trong bếp, nhưng cũng đều nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Tôn Phẩm Đình thường nháy nháy mắt với Hứa Viên.

Tâm tình Hứa Viên không tốt lắm, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, mỗi lần thấy Tôn Phẩm Đình nháy mắt với cô, cô đều trợn trừng mắt nhìn lại.

“Được rồi, tiếp theo chỗ này có dì là được, không cần hai đứa giúp nữa, hai đứa ra ngoài đi.” Mẹ Đình cười phất tay.

Tôn Phẩm Đình được giải phóng, kéo Hứa Viên ra khỏi phòng bếp, nhưng không ra phòng khách, mà là vào phòng của cô nàng.

Sau khi đóng cửa phòng, Hứa Viên lườm Tôn Phẩm Đình.

Tôn Phẩm Đình giơ hai tay lên cam đoan, “Tớ thật sự không biết họ muốn tới, tớ nghe bà nội nói có một cô nào đó biết bà bị bệnh, muốn dẫn con trai cô ấy đến thăm bà, tớ đâu biết được là Lâm Thâm và mẹ anh ta chứ?”

Hứa Viên không nói gì.

Dường như Tôn Phẩm Đình cũng có chút câm nín, dựa vào khung cửa nói: “Cậu nói xem, tớ cũng buồn bực luôn, cậu thích Lâm Thâm ba năm, thích như gì ấy, hận không thể đến đâu cũng gặp anh ta. Nhưng, thế nào cũng không gặp được. Nhà tớ anh ta chưa tới bao giờ, tớ thậm chí cũng không biết là mẹ anh ta còn quen người nhà tớ. Vậy mà bây giờ khéo kinh lên được, hôm nay cậu đưa Tô Huyền đến đây, anh ta và mẹ anh ta cũng đến đây.”

Hứa Viên chán nản, mặt ỉu xìu, nói: “Ông trời chơi tớ.”

Tôn Phẩm Đình vỗ vỗ mặt cô, “Tớ thấy đó, hai người bọn cậu không có duyên phận, đừng nghĩ đến anh ta nữa. Tô Huyền đó chỗ nào cũng tốt, cẩn thận bị anh ta biết, với cái lòng dạ thâm hiểm của anh ta, anh ta sẽ bắt nạt cậu cho chết luôn.”

Hứa Viên đen mặt, gạt tay cô nàng, “Tự lo cho cậu đi đã!”

Tôn Phẩm Đình vặn eo, “Tên đầu gỗ đó sắp bị chị đây tóm rồi!”

Hứa Viên nhìn cô nàng, “Nói cách khác, vẫn chưa tóm được?”

“Chị ra tay, sao có thể không có tiền đồ như cô em.” Tôn Phẩm Đình tặng cho cô một ánh mắt, như chú chim công kiêu ngạo.

Hứa Viên “xùy” một tiếng,”Cậu phải cẩn thận chút, đừng theo gót tớ, theo đuổi một cái là ba năm, cuối cùng hai tay lại trống không.”

“Ba tháng, nếu tên đó không thức thời, chị đây sẽ không thả mồi tên đó nữa. Chị cũng sẽ không đến mức không có tiền đồ giống cô em đâu.” Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, nằm lên giường, hai chân đá cửa, “Tớ đã đặt ra sách lược tiến công rồi, mặc tên đó có luyện thành gang thép, trong tay tớ cũng phải hóa thành cọng bún thôi.”

Hứa Viên phì cười, cùng nằm lên giường với cô nàng, “Cậu còn đặt ra sách lược tiến công nữa à? Cậu làm khởi nghĩa đấy hả.”

“Khởi nghĩa tớ cũng không đặt ra sách lược tiến công đâu.” Tôn Phẩm Đình cảm khái, “Tên đó là người đầu tiên tớ đặt ra sách lược tiến công, hi vọng tên đó cũng dè dặt như mặt gỗ, đừng để tớ nắm được trong tay quá nhanh, nếu không chẳng còn gì thú vị nữa cả.”

“Chờ cậu thua một vố!” Hứa Viên khịt mũi khinh bỉ.

“Ê, có phải chị em không đấy? Có biết nói chuyện không vậy hả?” Tôn Phẩm Đình xoay người cù Hứa Viên.

Hứa Viên sợ nhất là bị cù, trốn né, hai người làm loạn trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui