Thanh Xuân Tạo Ấm

Hứa Viên vừa ôn bài vừa nghĩ xem rốt cuộc qua lại giữa nhà cô và nhà Tô Huyền sâu đậm đến mức nào.

Tô Huyền quen bố mẹ cô, bà nội Tô Huyền và người nhà anh dường như rất hiểu biết về nhà cô, ngay cả chú nhỏ, chú Ôn cũng biết. Nhất là về chuyện giữa cô và Tô Huyền, tốc độ như ngồi tên lửa phi thẳng lên trời, vậy mà không có ai phản đối một chút nào.

Không khỏi quá kì lạ!

Cô nghĩ rồi lại nghĩ, bắt đầu đau đầu, năm nay cô không chỉ phạm hoa đào, còn phạm thái tuế, tự mang bán mình đi, đầu óc còn cực kì tỉnh táo nữa.

Cô đang nghĩ ngợi, bà cụ đã gọi ở dưới lầu, “Viên Viên, điện thoại của con này.”

Hứa Viên tưởng là mình nghe nhầm, bỏ sách vở xuống, chạy ra ngoài cửa, vịn vào lan can nhìn xuống tầng, “Bà nội, con có mang di động đến mà! Sao lại có điện thoại của con ạ?”

“Tìm con đấy, gọi đến số nhà.” Bà cụ cười ha ha vẫy tay với cô, “Một cô bé, nói tên là Đình Đình.”

Hứa Viên giật mình, là Tôn Phẩm Đình?

Sao con bé đó lại có số điện thoại của nhà Tô Huyền?

Cô lập tức chạy xuống tầng, đi đến cạnh điện thoại, cầm lên, “alo?” một tiếng.

Tôn Phẩm Đình oanh tạc một tràng liến thoắng ngay lập tức, “Người chị em ạ, cậu được lắm, nhanh như thế đã trở thành con dâu nhà người ta rồi hả? Di động không nghe, bao nhiêu người tìm cậu khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, chơi trò mất tích, cậu thế này là chuẩn bị lập tức kết hôn rồi đấy nhỉ.” Hứa Viên trừng mắt, “Nói năng kiểu gì đấy?”

“Cứ nói thế đấy.” Tôn Phẩm Đình độp lại ngay.

Hứa Viên câm nín.

Tôn Phẩm Đình chất vấn, “Vậy cậu nói tớ biết, sao cậu lại chạy đến ở nhà người ta thế hả?”

Hứa Viên gãi đầu, “Sao tớ biết được?”

Lần này đổi lại là Tôn Phẩm Đình câm nín, ở đầu điện thoại bên kia, hồi lâu hít thở không thông.

Hứa Viên đau đầu, “Sao cậu lại có số điện thoại của nhà Tô Huyền?”

“Tìm anh ta đòi đấy.” Tôn Phẩm Đình cũng trợn trừng mắt, “Tìm cậu thì chẳng tìm được, chỉ có thể tìm anh ta thôi, coi như anh ta còn nhân nghĩa, không thật sự kim ốc tàng kiều giấu cậu đi.”

Hứa Viên ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi, “Có những ai tìm tớ?”

“Cậu nói xem còn ai nữa? Điện thoại của tớ bị Lâm Thâm gọi cho sắp nổ luôn rồi.” Tôn Phẩm Đình tức giận nói, “Trước đây thì anh ta làm thế, bây giờ lại hối hận hả? Thế giới này có thuốc hối hận ngon như vậy chắc? Tớ bảo anh ta cút đến Thái Bình Dương đi, hoặc là cút đến nhà xác, cậu đoán xem anh ta làm thế nào? Đúng là cút thật luôn.”

Lòng Hứa Viên nhất thời bộp rộp, đầu cũng ầm một tiếng.

Tôn Phẩm Đình không nghe thấy cô tiếp lời, “này” một tiếng, “Cậu có nghe không đó?”


“Anh ấy…” Hồi lâu Hứa Viên mới lấy lại tinh thần, nghẹn tức nói một câu, “Cái gì gọi là thật sự cút đến nhà xác? Có ý gì?”

“Còn có thể là ý gì nữa? Chính là nhà xác, không phải là ngay cả nhà xác cậu cũng không biết đó chứ? Tớ bảo anh ta cút xa được đến đâu thì cút, Thái Bình Dương, hoặc là nhà xác, chọn một, anh ta bèn thật sự cút đến nhà xác luôn.” Tôn Phẩm Đình nói.

Hứa Viên tuột tay làm điện thoại rơi “bộp” một.

Dây điện thoại không ngắn, điện thoại nhất thời va chạm với sàn nhà, phát ra một tiếng “cộp”.

Hứa Viên mặt trắng bệch, người run rẩy, trước mắt như đầy sao, mấy giây sau ngã quỵ xuống.

Bà cụ vốn muốn đến phòng bếp, nghe thấy tiếng động thì bị dọa một trận, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Viên, bà cả kinh, vội chạy đến, đỡ lấy cô, quan tâm hỏi, “Viên Viên, sao thế?”

“Đình Đình nói…” Hứa Viên gần như đứng không vững, run rẩy nói không nên lời.

“Ôi chao, có phải xảy ra chuyện gấp gì không? Con đừng sốt ruột, dù sao cũng có thể giải quyết được.” Bà cụ lập tức nói.

Hứa Viên nghe xong, vội nhặt điện thoại lên, hỏi đầu bên kia, “Tôn Phẩm Đình, cậu nói rõ cho tớ, Lâm Thâm rốt cuộc bị làm sao?”

Tôn Phẩm Đình chưa ngắt máy, đương nhiên nghe được động tĩnh phía bên này, cô nàng hừ một tiếng, “Còn có thể làm sao nữa?”

Hứa Viên cáu, “Cậu nghiêm túc chút đi, rốt cuộc anh ấy làm sao?”

Tôn Phẩm Đình trề môi, “Bị dọa hả?”

Hứa Viên trợn trừng, “Phí lời gì đấy? Nói mau! Rốt cuộc anh ấy làm sao?”

Tôn Phẩm Đình hắng giọng, “Cũng không sao cả, chưa chết.”

Hứa Viên trừng mắt hỏi, “Vậy cậu vừa nói nhà xác là có ý gì?”

“Lừa cậu đấy, anh ta muốn đến đó, nhưng không thành công.”

“Cậu lừa tớ?” Hứa Viên cất cao giọng, dựng thẳng mày.

Tôn Phẩm Đình ho khan một tiếng, “Lừa cậu cũng là do cậu đáng đời, ai bảo hôm đó cúp điện thoại của tớ xong, sau đó cậu lại bặt vô âm tín chứ? Có tìm cũng chẳng tìm được cậu, chỉ có thể thấy cậu trên tin tức, có còn là bạn thân không chứ? Tớ cứ dọa cậu đấy, xem cậu bị dọa thế nào.”

Hứa Viên nghe vậy tức đến muốn ném điện thoại, “Có ai lấy mạng sống của người khác ra đùa như cậu không hả? Cậu đừng nói gì nữa, tớ cúp máy đây.”

Tôn Phẩm Đình thấy Hứa Viên đã thật sự bình tĩnh lại, vội nói, “Rồi, rồi, tớ nói, đúng là Lâm Thâm vốn muốn đến nhà xác, nhưng phỏng chừng lão Diêm Vương nhìn anh ta không thuận mắt, không nhận anh ta, bây giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện đấy.”

“Anh ấy gặp chuyện gì?” Hứa Viên hỏi han.

“Tai nạn xe, không nguy hiểm đến tính mạng, có điều bị thương cánh tay, chắc là phải nằm viện mười bữa nửa tháng gì đó.” Tôn Phẩm Đình nói.


Rốt cuộc Hứa Viên thở phào một hơi, cô cảm thấy tim cũng run thon thót, “Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào?”

“Đừng nói với tớ là cậu muốn đi thăm anh ta đấy nhé.” Tôn Phẩm Đình không vui hỏi.

“Tớ hỏi cậu là bệnh viện nào?” Hứa Viên tức giận trừng mắt hỏi.

Tôn Phẩm Đình đảo mắt, “Bây giờ cậu là người của Tô Huyền, rốt cuộc cậu có nhận thức rõ sự thực này không hả người chị em?”

“Tớ hỏi cậu bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào?” Sức nhẫn nại của Hứa Viên gần như sắp bùng nổ.

Hồi lâu Tôn Phẩm Đình không lên tiếng.

“Tôn Phẩm Đình!” Hứa Viên quát nặng cả họ cả tên cô nàng ra.

Lúc này Tôn Phẩm Đình mới không tình nguyện nói địa chỉ, nói xong, cô nàng cảnh cáo Hứa Viên, “Cậu nghĩ rõ rồi hãy đi đấy, không phải tớ nói cậu đâu, Lâm Thâm không hợp với cậu, vẫn là Tô Huyền hợp với cậu hơn, nghe người chị em này đi, nhất định không sai đâu.”

Hứa Viên không nói gì.

Tôn Phẩm Đình lại nói, “Chẳng dễ gì mới có người như Tô Huyền tóm cậu ra khỏi cái mương đó, cậu đừng có tự nhảy vào đó nữa, ngốc nghếch ba năm còn chưa đủ hay sao? Lẽ nào còn tiếp tục ngốc nữa? Tim người cũng là một khối thịt, ai cũng có giới hạn, Lâm Thâm dựa vào cái gì mà giày vò cậu như thế chứ hả?”

Hứa Viên day day mi tâm, mệt mỏi nói, “Tớ biết có chừng mực.”

“Cậu biết thật là được.” Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, “Còn nữa, tớ nói cho cậu biết, nghe nói chú nhỏ cậu giờ đang trên máy bay rồi, chắc mai là hạ cánh, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”

Hứa Viên hít một ngụm khí, “Sao cậu biết?”

“Chú ấy gọi điện cho tớ đó.” Tôn Phẩm Đình trả lời.

“Chú ấy… gọi điện cho cậu?” Hứa Viên lập tức trở nên căng thẳng, “Nói những gì?”

“Xem cậu bị dọa kìa.” Tôn Phẩm Đình ở bên kia điện thoại hớn hở hẳn lên, tươi cười như hoa, “Chính là hỏi tớ về chuyện của cậu đó.”

“Cậu nói cả rồi?” Hứa Viên hỏi.

Tôn Phẩm Đình gật đầu, “Đúng đó, thành thật khai báo không giấu giếm gì, Vân Trạch là ai kia chứ? Tớ dám giấu giếm sao? Nếu tớ giấu chút xíu xìu xiu nào, về chú ấy có thể bắn chết tớ mất, từ nhỏ tớ đã sợ chú ấy giống cậu rồi, có phải cậu không biết đâu.”

“Cậu…” Hứa Viên tức đến nghẹn, “Có còn là bạn thân không hả?”

“Còn mà, chính bởi là bạn thân, tớ mới vội tìm cậu báo cho cậu biết tin tức hai hôm nay đấy chứ? Nếu đổi là người khác, cậu tưởng tớ thèm vào lo à.” Tôn Phẩm Đình nói năng hợp tình hợp lý.

Hứa Viên trợn mắt, một câu cũng không nói ra được.


“Dù sao bây giờ cậu cũng đang sống ở nhà Tô Huyền, thế thì cứ sống yên ổn vui vẻ đi nhé, tớ không tin Vân Trạch về thì có thể chạy đến nhà Tô Huyền túm cậu ra đánh tơi bời đâu. Có Tô thiếu bảo vệ cậu, sợ cái gì chứ.” Tôn Phẩm Đình dứt lời, ngáp một, “Buồn ngủ quá, tớ cúp đây nhé.”

Hứa Viên vừa muốn nói gì đó, Tôn Phẩm Đình không đợi cô nói, nhanh nhẹn cúp máy.

Hứa Viên bất lực, chậm chạp đặt điện thoại xuống.

Bà cụ vẫn đứng bên cạnh, thấy cô đặt điện thoại xuống, lập tức hỏi, “Viên Viên, không có chuyện gì chứ?”

Hứa Viên nghĩ vừa rồi cô bị dọa, chắc cũng làm bà cụ bị dọa, cô vội áy náy lắc đầu, hơi do dự, rồi vẫn nói thật, “Bà nội, không sao đâu ạ, là Tôn Phẩm Đình lừa con nói Lâm Thâm vào nhà xác, con nhất thời bị dọa, cũng dọa đến bà rồi ạ?”

Bà cụ vội hỏi, “Lâm Thâm là chàng trai trước đây con thích mà hôm đó bà đến trường con thì gặp đó hả?”

“Dạ, là anh ấy.” Hứa Viên cảm thấy cô thích Lâm Thâm, cũng không có gì để mà giấu giếm cả, huống hồ, với nhà Tô Huyền, căn bản cũng không phải bí mật gì giấu được, cô cũng không sợ thừa nhận.

“Ôi chao, cái con bé kia, sao có thể lấy chuyện như thế ra đùa chứ?” Bà cụ vỗ vỗ ngực.

Hứa Viên vội đỡ bà cụ đi đến một bên rồi ngồi xuống, khẽ nói, “Con bé đó dọa người ta đấy ạ, Lâm Thâm bị tai nạn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nghe nói bị thương cánh tay, bây giờ đang nằm viện.”

Bà cụ gật đầu, “Không nguy hiểm thì tốt, tai nạn xe khó lường, nguy hiểm nhất mà.” Dứt lời, bà nói, “Viên Viên à, không phải con nên đến bệnh viện thăm thằng bé đó sao?”

Trong lòng Hứa Viên cũng đang đấu tranh, đi hay không đi đây? Đi rồi gặp anh thì nói gì? Không đi thì lòng lại cảm thấy dù là bạn bình thường, biết anh gặp chuyện thì cũng nên đi chứ? Huống hồ hai người đã quen nhau lâu như vậy.

Mà bây giờ cô còn đang ở trong nhà Tô Huyền, đồng ý với Tô Huyền là thử xem, cũng không nên không để ý đến cảm nhận của anh.

Hứa Viên trầm mặc một lát, khẽ nói, “Đợi Tô Huyền về, con bàn bạc với anh ấy một chút.”

Bà cụ lập tức cười, vỗ tay cô, “Nếu Tiểu Huyền không có thời gian đi cùng con, vậy bà nội sẽ đi cùng, thằng bé đó cũng không tệ, bà nội cũng thích nó lắm.”

Hứa Viên cảm thấy nụ cười của bà cụ rất ấm áp, cô gật đầu.

Buổi trưa, Tô Huyền về nhà.

Mẹ Tô Huyền thấy anh về, buồn bực hỏi bà cụ, “Sao Tiểu Huyền lại về trưa mẹ nhỉ? Từ sau khi về nước, thằng bé chưa về ăn cơm trưa bao giờ, lẽ nào là có chuyện gì sao?”

Bà cụ cười nói, “Hỏi thằng bé thì biết ngay thôi.”

Tô Huyền vào nhà, kéo cà vạt, chào một tiếng, “Bà nội, mẹ.”

Bà cụ cười gật đầu.

Mẹ Tô Huyền hỏi, “Sao trưa nay lại về ăn cơm?”

“Vâng, buổi chiều công ty không có việc gì nên con về.” Tô Huyền cười hỏi, “Viên Viên đâu ạ?”

“Đang ôn bài trên tầng, vẫn chưa gọi con bé xuống tầng ăn cơm, con về vừa lúc, đi gọi con bé đi.” Bà cụ cười ha hả nói.

Tô Huyền gật đầu, lên tầng.

Hứa Viên đang đọc sách, chỉ là không phải đọc giáo trình, mà là từ sau khi Tôn Phẩm Đình cúp máy, cô không có tâm tình ôn bài, bèn chạy đến phòng sách của Tô Huyền tìm ra một bộ tiểu thuyết ngôn tình, lật đại ra, vốn là muốn giết thời gian, không ngờ rằng đọc thì cũng thấy khá thú vị.


Lúc Tô Huyền vừa vào thì nhìn thấy Hứa Viên đang ngồi trên tấm nệm trước cửa sổ, tuy ánh sáng ngoài cửa chói chang, nhưng cô kéo một lớp rèm cửa, ánh sáng vừa đúng, tư thế của cô vô cùng thoải mái và tùy ý, anh không khỏi cười, “Em biết tìm chỗ thật.”

Hứa Viên đầu cũng không ngẩng lên hỏi, “Sao lại về buổi trưa?”

Tô Huyền ngồi xuống bên cạnh cô, “Chiều đưa em ra ngoài.”

Hứa Viên ngước mắt nhìn anh.

Tô Huyền cười dịu dàng với cô, “Ngày mai Vân Trạch về, hẳn em không thích ra ngoài, chi bằng hôm nay cùng em đến bệnh viện luôn.”

Hứa Viên mấp máy môi, không nói chuyện.

Tô Huyền vươn tay xoa đầu cô, “Anh gọi điện đến bệnh viện hỏi rồi, không nguy hiểm đến tính mạng, chuyên gia trị liệu tốt nhất, nửa tháng chắc là có thể phục hồi và ra viện, đừng lo.”

“Ai lo chứ?” Hứa Viên trừng mắt nhìn Tô Huyền.

“Không lo thì tốt, anh còn sợ em lo ấy chứ.” Tô Huyền cười.

Hứa Viên cúi đầu, lòng lại trào lên chút không thoải mái, nói không rõ là vì sao, qua một lát, không nghe thấy Tô Huyền nói tiếp, cô hỏi khẽ, “Tô Huyền, anh có mệt quá không?”

“Hử?” Tô Huyền nhìn cô.

Hứa Viên ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói, “Ý của em là, chúng ta thế này, không được coi là tình yêu đúng không? Anh nói anh thích em, em có thể cảm nhận được những điểm tốt của anh, nhưng lại không phải là thứ cảm giác đó. Mà chúng ta đã trở thành thế này rồi, lòng em vẫn không buông được, anh phải nhân nhượng em, có phải rất mệt không?”

Tô Huyền thấy ánh mắt cô cực kì nghiêm túc, ánh mắt có thể phản ánh suy nghĩ trong lòng, đôi mắt cô lúc nghiêm túc nhìn anh nói chuyện vô cùng đẹp, anh cười khẽ, vươn tay che mắt cô, “Tình yêu có rất nhiều loại, không phải chỉ có một loại, cho nên, bây giờ em chưa tìm được cảm giác mà em muốn trên người anh, không có nghĩa là sau này cũng không, đừng kết luận sớm như thế.”

Hứa Viên chớp mắt, lông mi phe phẩy qua lòng bàn tay ấm áp của anh.

Tô Huyền lại nói tiếp, “Huồng hồ, em cũng không phải anh, sao biết anh không phải là đang vui vẻ chịu đựng? Nếu tình yêu dễ dàng như thế, gặp ai thì thích người đó, thế không phải là loạn cào cào rồi sao? Bây giờ em không thích anh, sợ gì chứ, anh thích em là được rồi, lúc anh đang sẵn lòng nhân nhượng em, em thản nhiên đón nhận là được.”

Hứa Viên lập tức hỏi, “Vậy nếu anh không sẵn lòng nhân nhượng em nữa thì sao?”

Tô Huyền cười nhẹ, bỏ tay ra, cười nhìn cô rồi nói, “Ít nhất thì trước mắt vẫn sẵn lòng.”

Hứa Viên trợn trắng mắt nhìn anh.

Tô Huyền vươn tay kéo cô dậy, “Đi thôi, nên ăn cơm rồi, ăn cơm xong mình đến bệnh viện.”

Hứa Viên hơi do dự, “Chúng ta cứ đến thăm anh ấy như vậy, được không?”

Tô Huyền cười nhìn cô, “Cậu ta bị thương cánh tay, không phải là bị thương não, có gì mà không được?”

Hứa Viên nghẹn, không nói nữa.

Còn về Lâm Thâm, cô đồng ý với anh là sẽ suy nghĩ, nhưng Tô Huyền không cho cô cơ hội suy nghĩ thì đã biến sự tình thành thế này rồi, kéo cô công bố hôn sự ầm ĩ trước ống kính của giới truyền thông. Cô bực cũng bực rồi, tức cũng tức rồi, bùng nổ cũng bùng nổ rồi, nhưng lại tỉnh táo phát hiện, cũng không quá khó để tiếp nhận.

Nếu đã đến nước này, cô và Lâm Thâm cũng không có khả năng nữa. Nếu đã không có khả năng, quả thực nên thoải mái mà cho anh một câu trả lời.

Cô và Tô Huyền cùng đến bệnh viện thăm anh, cũng coi như cho anh một câu trả lời rõ ràng nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận