Sau khi nhận được tin " chị dâu" đang ở bệnh viện Mabel hồ hởi nhắn một tin trên nhóm và ngay lập tức chạy ù vào bệnh viện.
Hà Duy Hận có nói sẽ từ Hà thị về rước cô rồi cùng vào bệnh viện.
Nhưng khi về đến nhà, người đã đi mất rồi.
Thấy được tin nhắn trên nhóm vợ chồng nhà nào cũng sốt ruột cả lên.
Ngô Minh Nhựt và Nguyễn Yến Nhi đến đầu tiên.
Vừa bước ra khỏi xe thì thấy xe của Doãn Tư Thành đến cùng với Lương An Đình.
Hà Duy Hận cũng nói tiếp xe chạy đến.
Mặt anh hậm hực như ai ăn hết của của mình vậy đó.
" Hà tổng tới tháng sao ?" Minh Nhựt lên tiếng trêu chọc.
Duy Hận không thèm trả lời chạy thẳng vào bên trong bỏ mặc bốn con người còn lại đứng đấy nhìn anh như một
" tên thần kinh ".
Thật ra là Hà tổng đang gấp gáp tìm cô vợ nhỏ của mình đấy.
Không hiểu vì sao thời gian gần đây anh rất bám người.
Vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy Mabel.
Anh vừa định lên tiếng mắng cô thì cô đã chạy lại ôm anh trước.
" Anh đã bảo đợi anh mà ".
"Em xin lỗi nhưng mà em vui quá".
"Sao".
"Anh 2 được làm ba rồi, em được làm cô rồi đấy ".
Lạc Tử Kiện nói nhưng không giấu được nét mặt trên mặt.
"Em nói Hoàng Yến mang thai sao ?".
Anh ngạc nhiên.
" Đúng rồi a ".
Thật không thể tin được, anh còn chưa suy nghĩ được cách cầu hôn như thế nào thì bạn anh đã làm mẹ rồi.
Ai đó có thể chia sẻ cho Hà Duy Hận anh một chút IQ được không ?
Thà bắt anh ra trận đánh giặc còn hơn.
Về độ lãng mạn quả thật anh rất kém.
"Yến, cậu sao vậy ?" Yến Nhi vừa đến là hỏi ngay.
" Mình không sao đâu, do hôm qua mình đi mưa bị trượt chân thôi ".
" Cậu nghĩ chúng mình bị ngốc sao, cái lý do ấu trĩ như vậy mà cậu cũng dám nói.
Ai đời trời mưa đi ra đường làm gì mà trượt ." An Đình vạch trần.
Thấy thế Lạc Tử Kiện mới nhanh miệng kể hết rõ mọi chuyện cho mọi người nghe.
Từ chuyện cô trượt, cô có thai đến chuyện cô hiểu lầm Lạc Tử Khanh rồi bỏ nhà đi cũng được Lạc Tử Kiện kể hết.
Giờ đây Lê Hoàng Yến chỉ muốn chôn vui mặt mình trong cách tay của Lạc Tử Khanh mà thôi.
Nguyễn Yến Nhi thoáng buồn, siết chặt tay Ngô Minh Nhựt.
Anh choàng tay qua ôm lấy vai cô như một cách an ủi vợ mình.
Tại sao chứ?
Tại sao ông trời lại bất công với cô vậy chứ ?
Tại sao cô cần mà ông trời không cho?
Còn Hoàng Yến và Tử Khanh hiện tại chưa cần mà ông lại cho.
Người áp lực chuyện con cái là Yến Nhi cô mà ông trời không màn đến.
Người thảnh thơi không cầu xin như Hoàng Yến thì ông lại ban cho họ.
Sau một màn thăm hỏi thì ai về nhà nấy.
Về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Thấy Yến Nhi buồn Minh Nhựt đến bảo cô :
"Em đừng buồn nữa, giờ thì chúng ta đi tạo em bé nào ".
Ngô Minh Nhựt vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Yến Nhi trở nên tê dại...
Tất cả quần áo trên người cô đều đã bị cởi sạch, làn da trắng như ngọc tỏa ra khí nóng ngọt ngào.
Cơ thể mềm mại của cô đung đưa theo động tác của anh.
Còn cơ thể cứng rắn và nóng bỏng đang phủ trên người cô đã trở thành sự so sánh đẹp đẽ....
Cảm giác viên mãn lấp đầy trái tim cô....
10 phút sau
Khắp căn phòng trở nên rạo rực hơn bao giờ hết cùng với âm thanh rên rỉ phát ra khiến thần hồn điên đảo.