Thượng Khiết My nhìn ngón tay be bét máu, tuy vết thương nhỏ nhưng máu lan ra trông vô cùng thảm, cô nhớ lại lúc giằng co với Sở Hạo vô tình băng vơ trúng nhành hoa hồng bên cạnh nên bị xước, lúc hoảng loạn đó cô làm gì để ý đến vết thương chỉ lo mau chóng thoát khỏi người mất lý trí Sở Hạo này mà thôi.
Thượng Yến Phi tối sầm mặt: "Tên khốn đó chạy rồi, chạy có nhanh thế nào cũng sẽ co giò về đây thôi"
Khoảng chừng tầm 20 phút sau, Ngô Phương khí thế hùng hồn đi vào trường, theo sau còn có Ngô Phỉ, không hẹn đi cùng một chiếc siêu xe dừng lại, Ngao Trạch Vũ bước xuống, kề sau là người đàn ông chuẩn mực tay cầm cặp da tri thức với cặp kính dày.
Ban nãy nghe Ngô Phỉ gọi đến mà Anh thốt tim, ông nhờ Anh trấn an cô vì cứ ngỡ Anh đang ở cùng trường thuận tiện hơn ông, không ngờ Ngao Trạch Vũ lại không có trong trường, Ngao Trạch Vũ nghe xong cú điện thoại chưa kịp mang sách vở đã gọi luật sư của công ty đến, trên người vơ được chiếc áo khoác theo.
Trước cửa phòng Hiệu trưởng, hai người bọn cô đã đứng đợi sẵn ở đó, áo sơ mi bị kéo đứt 2 cúc đầu nên cô phải dùng tay nắm chặt cổ áo, với thời tiết mát mẻ và có xe đưa đón nên cô và chị gái chẳng có ai mang theo áo khoác.
Đầu tóc được buộc gọn gàng lại nhưng vẫn có chút rối đỉnh đầu, vành mắt còn lưu dấu tích đo đỏ.
Ngô Phương Ngô Phỉ nhìn đến lại đau cả mắt không vui cau mày chặt, Ngao Trạch Vũ cởi áo khoác đen bên ngoài mà ban nãy Anh mặc vội, trùm lên người cô sau đó kéo khoá.
Dáng người nhỏ nhắn, áo khoác dài gần tới đầu gối hoạt hình như trẻ con lén mặc đồ người lớn, giọng Anh thăng trầm: "Có Anh đây rồi, tên kia có ba chân cũng chạy không thoát"
Thượng Yến Phi nhìn xuống *ba chân nổi gì, hắn có 4 chân cũng phải tóm lại được*
Ngô Phỉ mở cửa đi vào phòng trước sự ngỡ ngàng của Hiệu trưởng, ban nãy có việc cần giải quyết nên không nghe lời trình báo của học sinh, mặc cho hai cô học sinh đứng bên ngoài chờ.
Ngẩng đầu thấy hai người lạ mặt còn có học sinh ưu tú hàng đầu, Hiệu trưởng là lạ nhưng vẫn gương môi tiếp đón nồng nhiệt.
"Hai người là phụ huynh của ai, có việc gì mà tìm thẳng đến phòng Hiệu trưởng"
Ngô Phỉ nhã nhặn ôn tồn điệu bộ lịch thiệp: "Tôi là Ngô Phỉ, Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi là cháu gái của tôi"
Ngô Phương vẫn còn trong cơn giận nên nói chuyện nổ tính cọc cằn: "Dì ba"
Hiệu trưởng ầm ừ nghĩ ngợi, cảm thấy cái tên Ngô Phỉ vô cùng quen thuộc, sau đó đồng tử ông giãn to, hoảng hốt nhìn Ngô Phỉ rồi lại đưa sang Ngô Phương.
Giọng không kiềm được ngạc nhiên cùng kinh hãi: "Hai vị là con của Tổng tham mưu trưởng, là Anh cả, em gái của Tổng thống đại nhân?"
Ngô Phương hầm hực, liếc nhìn: "chẳng lẽ còn phải đem chứng minh ra?"
Ngô Phỉ cau mày nhắc nhở, Ngô Phương thôi thái độ khó chịu, kéo hai cháu gái mình tự nhiên ngồi xuống.
Hiệu trưởng vui mừng không siết, bỏ qua thái độ của Ngô Phương, cười hớn hở mời Ngô Phỉ ngồi xuống.
Ngao Trạch Vũ không nói không rằng đi đến ngồi cạnh Thượng Khiết My, ánh mắt liếc qua mờ mịt sau đó híp mắt sắc bén hỏi: "Bảo bối, ai làm em xước ngón tay?"
Vừa mới nguôi nguôi, giờ nghe thấy cháu gái bị thương Ngô Phương lại lên cơn bực tức, gầm gừ: "Các người giáo dục học sinh như thế nào mà để cháu gái tôi phải hết lần này đến lần khác bị uẩn ức bắt nạt, hay là xem thường cháu gái tôi không có chỗ dựa?"
Hiệu trưởng chẳng hiểu gì, đưa gương mặt ngây ngốc nhìn hai cô: "Thầy không hiểu gì cả, có chuyện gì sao"
Thượng Khiết My chậm rãi kể lại mọi chuyện, Ngao Trạch Vũ nghe xong xanh cả mặt, Anh nghiến răng nói khẽ nghiến răng cái tên *SỞ HẠO* được lắm, xem lần này ông đây khiến mày khổ sở là cảnh tượng gì.
Hiệu trưởng cũng cau mày chặt, nếu chỉ có hai cô nói thì ông chẳng tin rằng một học sinh gương mẫu đứng đầu như Sở Hạo lại làm ra loại chuyện bại hoại như thế này nhưng trước mắt ông toàn là đại nhân vật, tổ tông, ông nào dám nghi oan lời nói của cháu gái người ta.
Thế là ông gọi điện thoại bảo chủ nhiệm lớp gọi Sở Hạo vào phòng hiệu trưởng nhưng chủ nhiệm lớp 12 lại nói Sở Hạo hôm nay nghĩ đầu giờ có vào nhưng sau đó đi mất dạng, ngay cả cặp sách cũng mất tiêu, cứ như bốc hơi.
Ngao Trạch Vũ cười khẽ lạnh nhạt.
Giỏi, trốn cũng nhanh lắm!
Anh đưa tay nhấn nhấn vào điện thoại, tin nhắn gửi đi.
Hiệu trưởng đưa gương mặt bối rối nhìn Ngô Phỉ: "Ngài Ngô, Sở Hạo hôm nay không có học"
Ngô Phỉ cười nhưng giọng nói lạnh không chút nhiệt độ: "Ý của ngài Hiệu trưởng đây là cháu gái tôi bịa đặt, cậu ta không học tức là từ đầu đã không có chuyện giở trò với cháu gái tôi?"1
Trán tua mồ hôi, Hiệu trưởng lắc đầu không ngừng: "Ngài Ngô, tôi không có ý đó.
Học sinh Sở có đến trường vào lúc trước khi tiết học diễn ra nhưng sau đó lại vội vàng đi về, cho nên..."
"Cho nên bây giờ cậu ta trốn, ngài Hiệu trưởng không tìm ra đúng không" Ngô Phỉ chậm rãi nói.
Hiệu trưởng thật tình gật mạnh đầu.
Ngao Trạch Vũ cười lạnh: "Vậy đợi 10' nữa, tên kia cũng sẽ đứng ở đây chịu tội thôi"
Quả nhiên 10 phút trôi qua, Sở Hạo đứng trước mặt mọi người mà theo sau có hai người đang kiềm hãm hai tay hắn, Lữ Khán đánh một cái vào đầu khiến hắn bất mãn hét toáng, gương mặt lộ ra bản chất tồi tệ của một tên cặn bã.
A Quý lại tấn cho hắn một cú vào mông: "Im miệng cho ông, có tin phân chuột nhét vào mồm mày không"
Hoàn thành nhiệm vụ bắt người trở về, Lữ Khán và A Quý nhận hiệu ra về.
Cảm thán: Tìm kiếm cái tên Sở Hạo này cũng không khó, cứ ngỡ phải phái cả một lực lượng đi tìm ai mà có ngờ tên ngốc này trốn ở công viên gần Trường, đây là nhiệm vụ siêu cấp *KHÓ* của bọn họ, khó nhất từ trước đến nay khi hoàn thành chưa đầy 2 phút.
Đôi khi dễ quá cũng khiến người ta khó chịu!
Ngô Phỉ nhìn Sở Hạo quần áo xốc xếch, đứng dậy đi về phía Sở Hạo cười mỉm: "Cậu là Sở Hạo? Người dám bắt nạt cháu gái tôi sao?" giọng nói *thân thiện* đến mức khiến sống lưng Sở Hạo cứng nhắc.
Mồ hôi túa ra hai bên trán, không dám nhìn Ngô Phỉ cái nào, trốn tránh ánh mắt, hắn dáo dác: "Vừa sáng cháu mất tự chủ nên làm ra việc nông nỗi, nhưng vì em ấy nói kích cháu nên cháu mới hành xử như vậy.
Vả lại, học muội và Yến Phi đánh cháu coi như huề nhau, không tính toán gì nữa, cháu cũng không truy cứu" hắn thành thật khai báo và nhận tội.
Sở Hạo tự tin rằng nếu như mình tự chủ khai báo thì không sợ đối phương không cho mặt mũi mà làm khó dễ.
Ngô Phỉ nheo mắt, nhìn Sở Hạo đâm chiêu: "Huề?" sau đó ông cười, giọng cười trầm thấp vang khẽ: "Cậu có cảm thấy mình đang tự đọc thoại nội tâm không? Chuyện cậu gây ra xong lại bảo mọi chuyện được giải quyết theo cách HUỀ? Nếu nói như cậu, vậy...tôi hủy đi cánh tay sáng nay cậu xằng bậy, liệu có huề không?"
Sở Hạo sững người, hắn lúng túng không nói nên lời.
Nếu bẻ tay hắn thì có lẽ hắn sẽ nhảy cẩng lên mà bắt đền bù thiệt hại, thậm chí còn kiện họ ra toà.
Ngô Phương liếc xéo cười khẩy, giọng nói không tránh khỏi châm biếm: "Cậu nói chuyện mắc cười thật, học trò đứng đầu khối lại là một con người không có não, ăn nói như một đứa vô tri" lại nhìn sang Hiệu trưởng giọng điệu ngờ vực trách cứ: "Vậy mà hiệu trưởng lại hết sức tập trung nhân lực bồi dưỡng ra nhân tài không não này, có cảm thấy phí phạm không"
Hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh, cho Sở Hạo một ánh mắt thất vọng kèm theo tức giận.
Ông vừa làm Hiệu trưởng vừa làm người xoa diệu cơn thịnh nộ của phụ huynh, tóc bạc cũng không ít.
Ai nói cái danh Hiệu trưởng nhàn nhã, chẳng khác nào làm bảo mẫu hàng ngàn học sinh, làm nhân viên nịnh nọt sếp lớn phụ huynh.
Khổ cho ông rồi!
Một tiếng cười khẽ trào phúng, Ngao Trạch Vũ liếc mắt quét qua người Sở Hạo, chậm rãi điềm tĩnh, giọng khàn khàn du dương: "Mất tự chủ? Không truy cứu?"
Sở Hạo nhìn Anh, vẻ mặt không sợ chết!
Quả nhiên học trưởng can đảm.
"Nhóc con! Hắn không truy cứu, em có truy cứu không" Ngao Trạch Vũ nhìn sang cô, ôn nhu hỏi.
Thượng Khiết My không do dự, gật mạnh đầu.
Ngao Trạch Vũ cười như không cười, vẻ mặt trào phúng nhìn qua Sở Hạo đang sững sờ.
Cứ ngỡ Thượng Khiết My là một cô bé ngây ngô không chấp nhất, vả lại chuyện xém tý bị cưỡng bức nếu đồn ra ngoài còn mặt mũi nào nữa, hắn ngỡ cô không muốn làm lớn chuyện sẽ chịu bỏ qua.
Không ngờ đến, cô chẳng quan tâm đến bản thân sẽ bị mọi người đàm tiếu mà dồn hắn vào đường cùng như vậy.
Hắn đánh giá cô gái nhỏ này sai rồi!1
Ngao Trạch Vũ cho hắn cái cười nhạo báng: "Giờ thì chịu trách nhiệm với hành động ngu xuẩn của mình đi"
Sở Hạo trợn to mắt, rống to: "Ngao Trạch Vũ cậu không để ý đến đối tác của Ngao thị sao?"
Ngao Trạch Vũ cười điểu, đảo mắt qua nhìn nơi khác, ghét bỏ Sở Hạo như một thứ bẩn thỉu làm bẩn thị lực.
"Đối tác gì? Nói cho cậu mở mang một chút, chỉ có một ít tiền đầu tư của Sở thị cũng không bằng một giờ tôi làm ở công ty, haa chỉ có ít vốn đầu tư lại nghĩ là lớn lao như biển cả, mấy xu tiền lẻ đó tôi kiếm chưa đến một giờ.
Sở thị? Là phân chó nào không biết.
Ông đây khinh"
Sở Hạo nghe 1 tràng lời sỉ nhục tức mà không thể làm gì được ngoài ngậm lấy cục tức, hắn biết Ngao thị rộng lớn có thể đẩy một Sở thị đang phát triển vào đường cụt như là một cọng rơm gió thổi đâu sẽ đi đó.
Sở Hạo chật vật đứng đó, đưa mắt nhìn Hiệu trưởng thấy ông ấy rối rắm, cho cậu cái thở dài thườn thượt.
"Sở Hạo, tương lai của em là do em chấm dứt"
Sở Hạo bần thần lời vào tai nghe sao vẫn không hiểu, hắn lắc đầu liên hồi.
"Hiệu trưởng, không thể đuổi học em, em có ước mơ có tương lai, em không muốn sắp đến đích lại từ bỏ.
Lần này em sai, em sẽ xin lỗi học muội, thầy đừng đuổi học em, chỉ còn vài tháng nữa thôi em sẽ thi tốt nghiệp rồi, xin...xin thầy"
Nếu lúc nãy Sở Hạo không ngông cuồng có lẽ ông sẽ cứu nhưng người tài không tránh khỏi đắc ý.
Tiếc cho một tương lai sáng ngờ!
Đến cả Hiệu trưởng cũng bất lực, Sở Hạo biết rõ thế lực nào khiến Hiệu trưởng đưa ra quyết định đó, liền quay sang đưa ánh mắt hoảng sợ cầu xin Ngô Phỉ: "Chú, cháu xin lỗi là cháu lỗ mãng, cháu thích em ấy, em ấy không thích cháu, cháu cố chấp lợi dụng Yến Phi để dành lấy mục đích cá nhân, cháu sai rồi, xin chú đừng tàn nhẫn cướp đi một tương lai đang được kỳ vọng, đó là 12 năm rèn sách của cháu"
Ngô Phỉ không nhìn hắn ta: "Quyết định không phải do chúng tôi tạo ra, là Hiệu trưởng quyết"
Hiệu trưởng quyết định là do nể mặt Ngô Phỉ và Ngao Trạch Vũ, nếu ông ấy không đuổi học hắn thì sẽ bị bắt bẻ cho nên mới hạ quyết định đau đớn đó.
Sở Hạo quỳ xuống, nghe rõ xương kêu răn rắc: "Học muội, xin lỗi, xin em chừa cho tôi một con đường sống, tôi hứa mấy tháng sắp tới sẽ tránh mặt không xuất hiện trước mặt em và bạn học Yến Phi nữa.
Em có thể tha thứ cho tôi không"
Dáng vẻ thành khẩn đó không thể nào khiến cô làm nên tội ác, kết thúc một tiền đồ như chặt đứt một tương lai con người, có tội! vì thế cô nhìn Ngô Phỉ, ông ấy hiểu ra liền gật đầu.
Dưới chiếc bàn Thượng Khiết My khẽ nắm ngón tay Anh lắc lắc, đôi mày nhíu chặt bấy lâu Anh cũng gật đầu.
Ngô Phỉ nhìn Hiệu trưởng đôi mắt đượm buồn, dù sao là học sinh ưu tú được bồi dưỡng hết mực biết được sự thật tồi tệ không tránh khỏi phiền não thất vọng.
"Ngài Hiệu trưởng không cần đuổi cậu ta, cứ như theo lời hứa, tốt nhất là gặp nhau thì đi đường vòng" nhìn sang Sở Hạo đang khốn khổ dưới sàn, ánh mắt ông sắc bén, lời như cảnh cáo: "Tôi sẽ không đụng vào cậu.
Sở Hạo! Tôi mong rằng lời nói của một đấng nam nhi nói được thì sẽ làm được"
Sở Hạo biết mình thoát chết, vui mừng đến nước mắt trào mi, không ngừng cảm ơn Ngô Phỉ và Hiệu trưởng.
Cứ sợ mọi người đổi ý hắn ta chạy trối chết ra khỏi phòng.
Thượng Khiết My nhìn sang, thấy vẻ mặt ủ rũ của chị gái, cô hỏi nhỏ: "Chị có sao không"
Người mình từng thầm thích ngưỡng mộ, thậm chí vì người đó mà đã bỏ ra bao nổ lực công sức, vậy mà kết quả tàn khốc lại xảy ra, bị lợi dụng bị từ chối tình cảm và rồi chà đạp lên chút cảm tình nhỏ nhoi.
Nếu nói mới đây mà chối gạt tình cảm sang một bên thì bao nhiêu tình cảm lúc trước đối với Sở Hạo là giả, là ngẫu hứng, sao mà quên được cảm giác yêu thầm một người chứ, không thể quên mà đau thì càng thấm đẫm hơn.
Thượng Yến Phi, đây là nghiệp của mày sao?
Ánh mắt thương tâm xót xa đau lòng, Thượng Yến Phi lắc đầu, mấp máy môi: "Không sao, về thôi"
Thượng Khiết My không an tâm, nhìn dáng vẻ của chị càng không an lòng.
Cô lại quay sang nói với Anh: "Em không truy cứu"
Ngao Trạch Vũ cười cười: "Được"
Qua ngày sau, tin tức Sở thị phá sản ngập tràn trên các trang báo.
Ở một nơi nào đó...
Ngao Trạch Vũ nhếch môi: "Nhóc con nhà tôi tha cho cậu, không có nghĩa là tôi cũng sẽ như thế"
Ngô Phỉ bày tỏ sự thương xót: "Cháu...như vậy có biết là ác lắm không?".
Truyện Đô Thị
"Chú Phỉ, hình như chú cũng có góp sức", "Không phải chú bảo chú không đụng vào cậu ta sao?"
Ngô Phỉ: "Chú nói không đụng cậu ta nhưng Sở gia thì chú không nói.
Đây là thêm chút nước vào ly thôi, chú thích ly nước đầy"
Trán Trần Khính túa mồ hôi: *cảm giác rơi vào hang cọp*.