Thanh Xuân

Anh cũng rất nhớ cô,
điện thoại di động là nhờ bạn bè của ba ở Thượng Hải giúp đỡ mới mua
được số, không biết vì sao lại không gọi được, có lẽ phải đến Thượng Hải mới có thể dùng.

Anh suốt ruột muốn nghe giọng nói của cô, vẫn nằm trên giường trằn trọc.

Ngoài cửa xe, từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua, trong mắt anh lại đầy ắp những hình ảnh về người anh tưởng niệm kia.



Cô có một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, mang theo mùi hương phiêu tán trong gió.

Cô thích mình ăn mặc thật xinh đẹp, nhưng tùy tiện lại không giống một cô gái.

Cô luôn đóng giả làm người sâu sắc nói với bản thân, nhưng lại thường xuyên có vài hành động ngu ngốc.

Có lúc nũng nịu, có lúc lỗ mãng, có lúc yếu ớt, có lúc lại giả trang làm người lớn… Thật là một cô gái kì lạ…

Nhưng đó mới chính là cô, khiến lòng anh ngày đêm nhớ mong, trước mặt cô, anh cũng biến thành để nhát gan. Ngày cô đáp lại anh, anh hỗn loạn cho là
mình đang nằm mơ.

Nhớ tới ngày hôm qua cô chủ động nhào tới trong ngực mình, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên.

Ôm cô, muốn khảm cô vào trong thân thể mình, trái tim không khống chế được mà cuồng loạn, anh chỉ muốn ôm thật chặt, vĩnh viễn ôm chặt, giống như
nâng niu món đồ chơi yêu thích nhất, không nỡ buông tay.

Nhận
định, trừ phi cô chủ động rời đi, nếu không anh sẽ không buông tay,
tuyệt đối, không buông.



Trong lòng càng lúc càng xao động, anh nghĩ sau khi anh đến Thượng Hải, nhất
định phải ngày ngày gọi điện thoại cho cô, nhóc ngốc kia, không thể cột
chặt cô, anh thật sự không yên lòng.

Cầm điện thoại di động lên,
lại một lần nữa nhấn dãy số đã nhỡ kĩ, nhưng từ điện thoại vẫn truyền
tới bài ca giọng nữ muôn thuở, anh có chút tức giận, không nhịn được
hung hăng ném di động lên giường.

Anh em giường dưới cuối cùng không nhịn được mà mở miệng,"Anh nói nhé Ngự Lâm, cậu có thể an phận chút không?"

"Thật xin lỗi!" Anh buồn bực nói, lật người, nhắm hai mắt lại.

Ngủ ở giường dưới, là một bà con xa trong nhà, tên là Lâm Phi Cương, lớn
hơn anh vài tuổi, lúc trước lúc đang học sơ trung, một mình chạy đến
Thượng Hải đánh lẻ, lúc này mới chung đường gặp nhau.

Cố Ngự Lâm
cùng anh chỉ coi như quen mặt, nhưng mẹ rất coi trọng anh, nói muốn một
mình anh ra ngoài gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, trước mắt công ty
cũng có nét khởi sắc, nghe lời mẹ, anh cũng làm chuyên ngành máy vi
tính, không ngờ lại giống như Cố Ngự Lâm.

Nhưng hiện tại Cố Ngự Lâm không muốn để ý chuyện này, chính anh còn đang phiền lắm.

Trái lại anh em giường dưới lại rất dũng cảm: "Ngự Lâm, cậu có tâm sự chứ gì, nói cho anh, anh tìm cách giúp cậu.”

"Không có." Anh lại lật người.

"Kinh nghiệm của anh đây hơn cậu nhiều! Là vì chuyện về một cô gái, anh đoán không lầm chứ?"

"…"

"Hắc, không lầm chứ gì!" Lâm Phi Cương nói xong, dứt khoát ngồi dậy, "Anh nói thật với cậu, nói cho cậu hay, mẹ cậu cũng đã nói với anh rồi. "

"Mẹ tôi? Bà ấy nói gì hả?"

"Nói mấy chuyện giữa cậu với bạn gái nhỏ chứ sao."

"Mẹ tôi thật sự nói như vậy? Nói tôi náo loạn?" Cố Ngự Lâm không tin, rõ ràng mẹ thật sự rất thích Tống Hàng Hàng.

"Cô cũng không có ý kia, nhưng thấy cậu còn tuổi nhỏ, để anh chăm sóc cậu nhiều hơn, sợ cậu khốn khổ vì tình."

Lâm Phi Cương nói xong, chợt chống người lên, thò đầu nhìn giường trên,
"Vốn là anh còn không tin, cậu cũng người lớn như vậy, khi anh đây bằng
tuổi cậu cũng đã có bao nhiêu cô gái, nhưng bây giờ nhìn cậu, chậc chậc, hắc hắc, đúng là đứa bé mới lớn."

"Tôi, sao tôi có thể mới lớn
được chứ?" Cố Ngự Lâm tránh né ánh mắt có thâm ý của Lâm Phi Cương, tay
nắm chặt.

"Con gái ấy, muốn trói lại cũng không trói được. Bọn cậu ở hai nơi như vậy, nếu người ta
thật sự thích cậu, tất nhiên tâm sẽ đặt lên người cậu, đẩy cũng không
được, không thích cậu, cho dù cậu quấn lấy cũng vô dụng. "

"…"

Tất nhiên Cố Ngự Lâm hiểu đạo lý này, nhưng anh có thể làm thế nào, hai
người xa nhau như vậy, nếu cả điện thoại cũng không gọi, càng không biết quan tâm nhau như thế nào.

"Cho nên, theo ý của anh, cậu cứ mặc
kệ cô ấy, mình ở Thượng Hải tìm mối tình mới, hai người vui vẻ cả ngày
quấn quýt một chỗ không phải sẽ hay hơn ư, ha ha."



Trước kia ở nhà, đã nghe nói mấy chuyện yêu đương của Lâm Phi Cương rồi, bộ
dáng cà lơ cà phất kia, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn, anh lại muốn toàn
tâm toàn ý với Tống Hàng Hàng, tuyệt không thay đổi đấy!

Cố Ngự
Lâm nhắm hai mắt lại, quyết tâm không để ý đến Lâm Phi Cương nữa, anh ta cũng đành sờ mũi, ngượng ngùng nằm lại trên giường mình.

Cuối
cùng xe lửa đến trạm, đẩy hành lý xuống buồng xe, Cố Ngự Lâm cầm điện
thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng trước tiên.

May mắn, cuối cùng lần này điện thoại cũng đả thông.

"Đô… Đô…"

"A lô? Xin hỏi ai vậy?" Không phải là giọng nói của Tống Hàng Hàng.

Nhưng điện thoại thật vất vả mới đả thông, anh thật sự nóng lòng, quyết định
bất cứ giá nào.

"Vâng, dì mạnh khỏe, cháu là… bạn học của Tống Hàng Hàng, làm phiền dì gọi cô ấy nghe hạ điện thoại, được chứ?"

Trong lòng hơi thấp thỏm, hi vọng mẹ Tống không phải là người không tâm lý như nhóc ngốc nói.

"A! Tìm Hàng Hàng à, cháu đợi một lát nhé."

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn dì."

Tống Hàng Hàng rất nhanh đã tiếp điện thoại nội bộ nối lên phòng mình, "A lô?"

"Hàng Hàng, anh, anh đến nơi rồi."

"Thật sự là anh sao? Làm sao anh dám… Mẹ em, mẹ em không nói gì chứ?"

"Em yên tâm, cô ấy cũng không nói gì. Em, em cũng không quan tâm đến anh trước!"

Lời này vừa nói ra, chính anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao
mình lại thành ra như vậy rồi, sao mình lại nói những lời này.

Tống Hàng Hàng cũng ngẩn người, mới vội vàng lên tiếng: "A, a, vậy anh, anh vẫn khỏe chứ? Mệt mỏi không?"

"Ừ, không mệt. Mới xuống xe, trên xe lửa điện thoại di động không dùng được!"

"Nha."

Hai ba câu xong, hai người cũng không biết nói gì nữa.

Trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đầu kia điện thoại di động chợt truyền đến
tiếng khóc lóc nức nở, "Cậu nhóc chết tiệt… Hu hu… em nhớ anh lắm… hu
hu… Em nhớ anh lắm… Em hối hận…"

"Đồ ngốc…"

Anh nắm chặt điện thoại, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp.

Nghe cô khóc, cư nhiên cũng là một loại hạnh phúc đau lòng.

Sau khi Cố Ngự Lâm rời đi một tuần lễ, Tống Hàng Hàng cũng chuẩn bị lên đường rồi.

Mẹ chuẩn bị cho cô không ít thức ăn, Tống Hàng Hàng nói đồ quá nhiều không mang được, còn nói để lâu sẽ hư, mẹ Tốn cũng không để ý, bảo cô đưa tới chia cho các bạn học trong trường ăn.

Tống Hàng Hàng từng bao
từng bao hành lý: kẹo đường, bánh đậu nành, đồ ăn nhạt, cư nhiên còn có
đậu phộng (lạc) thím ở quê đưa lên! Cô thật là hết ý kiến.

Không biết mẹ Tống từ lúc nào, lặng lẽ lẻn vào phòng con gái.

Tống Hàng Hàng vẫn còn oán giận đâu đâu, bỗng nhiên mẹ Tống chợt đứng trước người cô.

"A!" Tống Hàng Hàng hét lên một tiếng, "Mẹ, sao mẹ không nói câu gì? Mẹ định hù chết con à?"

"Tống niếp, " mẹ nhẹ nhàng ngồi xuống trên giường cô, gọn gàng dứt khoát mở
miệng, "Con hãy thành thật nói với mẹ đi, gần đây luôn có nam sinh gọi
điện thoại tới tìm con, lần trước trời mưa, con lừa mẹ muốn đi mua đồ
sau đó đi xuống gặp mặt thằng đó, phải không?"

À? Lộ tẩy rồi à? Tống Hàng Hàng hơi hốt hoảng cúi đầu, lặng yên hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh là bạn học con? Trường Thanh à?"

"Ừ."

"Đi Thượng Hải rồi hả?"

"Ừ."

"Niếp Niếp, đừng trách mẹ càu nhàu, mẹ không phản đối con có bạn trai, nhưng
các con xa nhau như vậy… Mẹ sợ sau này con sẽ bị tổn thương, con hiểu ý
mẹ không?"

"Mẹ, con hiểu." Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, "Mẫu
nhân đại nhân yên tâm, trong lòng con, con có lòng tin với anh ấy. Huống chi, con gái mẹ cũng không phải là đứa dễ bị lừa."

"Vậy thì tốt. Niếp Niếp à, nói cho mẹ, các con đến bước nào rồi? "

"A?" Tống Hàng Hàng nhất thời hồ đồ, mẹ, mẹ có ý gì!

"Mẹ nói cái gì vậy! Sao lại kéo chuyện đến chân trời rồi!"

"Ha ha," mẹ Tống chợt cười to, "Ai bảo con lừa mẹ! Mẹ cô là người thiếu
hiểu biết như vậy sao? Hừ! Hơn nửa năm trước mẹ đã nhìn ra con không
thích hợp rồi! Còn muốn lừa gạt mẹ?"

À? Thì ra mẹ cô đã sớm biết!

"Mẹ!"

"Con cũng đừng buồn bực. Mẹ biết, con còn nhỏ, có lúc hồ đồ, nhưng với chung thân đại sự thì vẫn rất khôn, chẳng phải mẹ đang sợ con gái mẹ khiến
người ta thương tâm ư? Nhưng mẹ nghe ngóng rồi, cái thằng bé đó, là một
thằng bé tốt, con đừng cô phụ người ta, ha ha…"



Có có
người mẹ này sao? Không quan tâm con gái mình mà lại quan tâm tới người
khác? Tống Hàng Hàng lần đầu tiên hoài nghi cô không phải là con ruột
của mẹ.

Ngày Tống Hàng Hàng rời đi, mẹ Tống nhìn về đoàn tàu mà rơi lệ, cuối cùng cũng khiến Tống
Hàng Hàng được an ủi, thầm nghĩ: Cho dù là vài giọt nước mắt cá sấu, hay là mẹ ghẻ, cô cũng đã định người mẹ này rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui