Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch



Sau khi ra kết luận này rồi thì Khang Hy vô cùng khó chịu, tiểu tử này tại sao lại có thể quên hắn? Hắn đường đường là… đương kim Hoàng đế của Đại Thanh. Được rồi, Tử Tu vốn không biết điều này.

Tử Tu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Khang Hy, cẩn thận suy nghĩ, lại nhìn thẳng vào mắt Khang Hy mà hỏi: “Trước kia chúng ta quen nhau à?”

Khang Hy chỉ còn nước trợn trắng mắt, chỉ hận không thể dẫm bẹp Tử Tu.

“Ngươi nói coi? Ngươi không nhớ chứ gì, vậy trẫm… ta nói cho ngươi, khi đó ngươi tám tuổi, ta bảy tuổi, hôm đó ta chạy tới Ngự Thiện Phòng chơi, sau đó… sau đó ngươi mang rất nhiều Kim Cao cho ta ăn, còn hứa sau này trở thành ngự trù thì sẽ đến tìm ta chơi.”

Tử Tu nghĩ bụng, chuyện xưa này thật cẩu huyết nhưng không dám nói ra miệng. Tử Tu dùng cái đầu nhỏ không được nhanh nhạy cho lắm suy nghĩ một lát, y biết đây là chuyện giữa Tử Tu trước kia và Hoàng đế, nhưng y nên trả lời như thế nào đây?

“Nô tài… nô tài nghĩ là nhờ hôm đó Hoàng thượng ăn Kim Cao do nô tài làm mới nhớ lại chuyện cũ, nhận ra nô tài đúng không ạ?”

Khang Hy lúc này mới bớt giận, giơ tay chọc chọc hai cái lên trán Tử Tu: “Không sai, nhưng ngươi cư nhiên vẫn chưa nhớ ra trẫm, nói xem trẫm nên phạt ngươi như thế nào đây?”

Tử Tu để ý thấy Hoàng đế thay đổi cách tự xưng, biết hắn đã nghiêm túc rồi, vội quỳ xuống nói: “Nô tài mặc người xử trí.”

Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm lúc này mới biết thức thời, bất quá hắn không định tha thứ cho Tử Tu quá nhanh. Sự xuất hiện của Tử Tu đã mang lại một luồng sinh khí mới mẻ cho cuộc sống Hoàng đế tẻ nhạt này, hắn nhất định phải giữ Tử Tu ở bên mình mới được.

Khang Hy đi vòng quanh Tử Tu vài vòng, bảo: “Trẫm phạt ngươi mỗi ngày đều phải mang bữa tối lại đây, nói cho ngươi biết, không được phép lười biếng.”

Tử Tu không rõ như thế này có được coi như là trừng phạt hay không, bất quá Hoàng đế đã lên tiếng thì y chỉ cần nghe theo là được, vì thế đáp lại: “Nô tài tuân chỉ.”

“Ừm, ngươi đứng lên đi.” Khang Hy hài lòng chắp tay sau lưng trở về chỗ ngồi của mình, thấy Tử Tu đứng yên một chỗ không động tĩnh, lại bắt đầu bất mãn: “Không phải ngươi mang điểm tâm đến cho ta sao? Còn không mau mang lại đây.”

“Nhưng mà…” Tử Tu rối rắm, y vẫn biết chút quy củ là nơi Khang Hy ngồi thì không được phép đến quá gần.

“Trẫm ban cho ngươi vô tội, lại đây.”

Tử Tu mang hộp thức ăn trèo lên bậc thang, sau đó lấy điểm tâm ra đặt ở trước mặt Hoàng đế: “Có cần tìm người thử trước không ạ?”

Khang Hy cười nói: “Được thôi, vậy ngươi trước thay trẫm nếm thử đi.”

Tử Tu bất đắc dĩ nhìn Hoàng đế một cái, dùng đũa gặp một miếng Kim Cao cho vào miệng, Khang Hy thì vẫn cười như không cười nhìn Tử Tu chăm chú.

Khang Hy đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Khi đó cũng giống như thế này, Tiểu Tử Tu cầm một miếng Kim Cao cho vào miệng vừa nói: “Ăn thật ngon, tay nghề của sư phụ thật giỏi, sau này ta cũng muốn học làm món này.”

Khi đó hắn trả lời như thế nào nhỉ… Khang Hy phát hiện mình đã quên mất rồi.

“Hoàng thượng, ăn được rồi ạ.” Tử Tu cắt ngang hồi ức của Khang Hy, Khang Hy “ừm” một tiếng, cầm đôi đũa gắp một miếng điểm tâm, từ từ nhấm nháp.

Hương vị vẫn giống hệt như năm xưa, xem ra Tử Tu thật sự học được tinh túy.

Tử Tu thấy Hoàng đế hài lòng, lại lấy bát canh sâm (1) ở tầng dưới của hộp thức ăn ra. Tử Tu dùng muỗng bạc múc trước một ít tự mình thử qua rồi sau đó mới để cho Khang Hy dùng. Hương vị của bát canh sâm rất thanh đạm, Khang Hy ăn Kim Cao, uống canh sâm, cảm thấy thỏa mãn nói không nên lời.

Đợi Khang Hy dùng xong bữa tối, Tử Tu lại đem bát đĩa thu dọn vào trong hộp, đang định mở miệng hỏi xem đã có thể rời đi được chưa thì Khang Hy đã lên tiếng trước: “Bỏ cái hộp đó qua một bên đi, lại đây mài mực cho ta.”

Tử Tu chưa từng mài mực nên lúng túng không biết phải làm sao, Khang Hy nhìn thấy tay chân y lóng ngóng vụng về thì cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu là kẻ khác thì hắn đã sớm quẳng ra ngoài, nhưng người này là Tử Tu nên hắn luyến tiếc.

Ngay từ đầu chính Khang Hy cũng cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái, chẳng qua là vì trước kia Tử Tu từng trộm ít thức ăn cho mình thôi, hắn cần thiết phải để ý như vậy ư? Sau đó Khang Hy lại suy nghĩ cẩn thận, Tử Tu là người duy nhất từng chơi đừa với hắn. Từ bé đến lớn hắn chưa từng có một người bạn nào. Kể từ năm bảy tuổi, chính vụ phức tạp ép hắn đến mức thở không nổi, ngay cả thời gian nói chuyện với người khác cũng không có nhiều thì nói gì đến chuyện bằng hữu.

Bằng hữu, ở Hoàng gia là hai chữ vô cùng xa xỉ.

Mài một buổi thì Tử Tu mới dần quen tay, Khang Hy trầm mặc tiếp tục phê duyệt tấu chương. Trong Càn Thanh Cung rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Tử Tu và âm thanh mài mực, không gian yên tĩnh khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ.

Khang Hy vô cùng nghiêm túc làm việc. Có đôi khi Tử Tu sẽ liếc nhìn hắn một cái, thấy Khang Hy lúc thì cau mày, lúc thì hừ lạnh một tiếng, khi lại mỉm cười … Tử Tu nghĩ, công việc làm Hoàng đế này đúng thật là việc buồn chán nhất trên thế giới.

“Hoàng thượng, hay là đi nghỉ ngơi một chút ạ?” Tử Tu nhịn không được nhắc nhở, xem thời gian thì Khang Hy đã ngồi đến hơn hai giờ đồng hồ, mà y mài mực xong thì chỉ có thể lẳng lặng ngồi một bên, đợi hết mực mới tiếp tục mài. So với việc Khang Hy bận rộn đến mất ăn mất ngủ thì Tử Tu quả thật quá nhàn hạ.

Khang Hy không ngẩng đầu lên mà chỉ bảo: “Nếu ngươi mệt thì cứ về nghỉ đi, trẫm còn chưa phê duyệt tấu chương xong.”

Tử Tu khẽ thở dài, vị Hoàng đế này quả thật không làm thất vọng dân chúng. Tử Tu có hơi mâu thuẫn, nửa muốn về nửa lại không muốn để Khang Hy ở lại một mình. Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng Tử Tu quyết định ở lại.

Lại qua thêm khoảng hai khắc nữa thì Khang Hy mới phê duyệt tấu chương xong, hắn thấy Tử Tu ngồi trước bậc thang (2) ngủ gà ngủ gật, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Tử Tu bị tiếng cười của Khang Hy làm giật mình bừng tỉnh, mơ màng nhìn Khang Hy hỏi: “Hoàng thượng, xong rồi à?”

Khang Hy gõ đầu Tử Tu: “Cái gì mà ‘Hoàng thượng xong rồi à?’ Nhưng lời ngươi vừa nói nếu như bị kẻ khác nghe thấy thì không chỉ đơn giản là rơi đầu thôi đâu.”

Tử Tu xấu hổ “vâng” một tiếng, bất quá chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà đã có thể rơi đầu, tư duy của người thời xưa thật khó lý giải.

“Được rồi, mệt thì về ngủ đi, trẫm cũng phải nghỉ ngơi.” Khang Hy đứng lên, co giãn gân cốt, thấy cổ đau nhức không thôi.

“Vậy nô tài cáo lui.” Tử Tu cũng đứng dậy ôm hộp thức ăn ra ngoài. Vừa mở cửa ra thì thấy Lương công công chạy vào khiến Tử Tu hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu chào Lương công công.

Lương công công chỉ khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, sau đó quỳ hỏi Khang Hy: “Hoàng thượng, đêm nay đến cung của vị nương nương nào ạ?”

Tử Tu chợt ngừng bước chân, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn Khang Hy. Cũng đúng, Hoàng đế có rất nhiều nữ nhân, nhưng như thế này thật sự được chứ? Khang Hy chỉ mới có mười sáu tuổi, ở thời hiện đại còn đang học trung học mà ở đây thì đã có ba đứa con rồi.

Tử Tu hơi cau mày, chợt nhận ra Khang Hy cũng đang nhìn mình khiến y vội vã quay đầu ôm hộp thức ăn đi ra ngoài. Thôi kệ đi, đó là Hoàng đế, vả lại người ta thích làm gì là chuyện của người ta, mình chỉ cần lo sống tốt phần mình là được rồi.

Nhìn bóng dáng Tử Tu rời đi, Khang Hy nhàn nhạt bảo: “Trẫm mệt mỏi, đêm nay không đến hậu cung.”

Lương công công cúi đầu “dạ” một tiếng, trong lòng thì âm thầm lo lắng. Liên tục mấy đêm liền Hoàng thượng không hề đến hậu cung, không lẽ đã chán ghét các vị nương nương rồi? Hay là nói, khẩu vị của người đã thay đổi…

Lương công công liếc nhìn ra ngoài cửa, lúc này Tử Tu đã đi khuất nhưng lại càng khiến Lương công công thêm nghi ngờ. Đừng nói là Hoàng thượng… để ý đến cái tên ngự trù mới đến chứ? Hắn bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, tuy rằng long dương cũng không phải là chuyện gì quá lạ lẫm, tự cổ chí kim có không ít Hoàng đế có đoạn tụ chi phích, nhưng, nhưng mà… phẩm vị của Hoàng thượng đừng có kém quá như vậy chứ.

Ngự trù kia tùy bề ngoài không đến nỗi nào nhưng so với phi tần hậu cung vẫn thiếu đi chút gì đó, nói chung là hắn không cách nào nhìn ra được ngự trù kia có điểm nào hấp dẫn.

“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Khang Hy đột nhiên lên tiếng khiến Lương Cửu Công giật mình, vội vàng đáp: “Nô tài chỉ nghĩ, nếu Hoàng thượng thích Lâm Tử Tu nọ như vậy thì không bằng trực tiếp điều đến làm ngự trù đặc biệt hầu hạ Hoàng thượng ạ?”

Khang Hy chỉ thản nhiên trả lời: “Tử Tu là ngự trù của Huệ tần, sao trẫm có thể đoạt thứ trong tay kẻ khác, hơn nữa, ngự trù ngự dụng của trẫm tay nghề cũng rất tốt.”

“Dạ dạ, là nô tài lắm miệng.”

“Hơn nữa, ngự trù của trẫm chính là sư phụ của Tử Tu, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.” Khang Hy nói rất thoải mái, Lương Cửu Công nghe xong thì lại càng thấy là lạ.

Hắn đã xác định mười phần rằng Hoàng thượng rất có cảm tình với Lâm Tử Tu, chỉ là loại tình cảm đó chính xác là như thế nào thì hắn không dám phán đoán.

“Đúng rồi, sau này mỗi bữa tối đều sẽ do Tử Tu mang đến, các ngươi đừng ngăn cản y. Ngoài ra thì khi y đến không cần phải thông truyền nữa mà cứ trực tiếp cho y vào là được.”

“Vâng.”

Giờ Dậu hôm sau, quả nhiên Tử Tu đúng giờ xuất hiện tại Càn Thanh Cung, giờ y không cần người dẫn đường vẫn có thể tìm đến nơi. Tiểu thái giám vừa thấy Tử Tu đến thì lập tức hớn hở chào đón. “Hoàng thượng nói, ngự trù Tử Tu đến thì có thể trực tiếp vào trong.”

Tử Tu chỉ “vâng” một tiếng, mặc dù cảm thấy hơi lạ vì mệnh lệnh kỳ quặc kia nhưng y cũng không để trong lòng.

Bên trong vẫn như cũ chỉ có một mình Hoàng đế, Tử Tu đóng cửa lại rồi thỉnh an, sau đó mang hộp thức ăn đến gần Khang Hy.

Khang Hy hỏi: “Hôm nay làm món gì?”

“Bẩm Hoàng thượng, là súp cháo vịt (3) ạ.”

“Hửm? Sao lại nấu món này?” Khang Hy múc một muỗng súp cháo, cảm thấy hương vị rất ngon.

Tử Tu đáp: “Súp cháo vịt có lợi cho khí huyết, bổ dưỡng can thận, nô tài nghĩ món này rất có lợi cho thân thể của Hoàng thượng.”

“Phụt…” Khang Hy không để ý đến hình tượng mà phun hết ngụm cháo ra, bổ dưỡng can thận, mắc gì mà hắn cần phải bổ dưỡng can thận? Không lẽ là vì Tử Tu nghe thấy những lời Lương Cửu Công nói với hắn nên mới cho rằng hắn cần bổ thận?

Tử Tu hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn, quả thật là súp cháo vịt có những công hiệu này. Tử Tu đưa cho Khang Hy khăn để lau miệng, Khang Hy buồn bực cầm lấy, lau xong thì hoàn toàn không muốn ăn nữa.

“Sau này đừng có làm mấy món này nữa, trẫm… thân thể của trẫm rất tốt.”

“Dạ.” Tử Tu cảm thấy hơi mất mát, đây là lần đầu tiên có người không thích món ăn y nấu ra. Bất quá Tử Tu rất nhanh chóng lấy lại tinh thần vì y nghĩ có thất bại mới có tiến bộ, điều này chứng minh là y cần phải trau dồi thêm tay nghề.

—————–Canh sâm"1"chỗ Hoàng đế phê duyệt tấu chương + chỗ em Tu ngồi ngủ"2"Súp cháo vịt: chẳng giống súp hay cháo gì ráo =))) Y như 1 mớ hổ lốn ấy =o= "3"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui