(11) A mã
Edit: icedcoffee0011
Trước mắt bày bút mực giấy nghiên, Mạnh Hinh thở dài một hơi, Lan Thúy ở bên cạnh mài mực cho cô, an ủi,
– Khanh khách luyện chữ nhiều một chút là có thể viết đẹp.
– Chỉ cần tứ phúc tấn không chê chữ ta viết quá khó coi là được, ta không có cơ hội gì dùng đến thư pháp, huống hồ không phải nói nữ tử không tài là đức, tứ phúc tấn tóm lại sẽ không trông cậy ta am hiểu cầm kỳ thi họa.
Mạnh Hinh thật hoài niệm bút bi hiện đại, bút lông mềm oặt, chữ phồn thể...!không phải cô không có văn hóa mà là căn bản là không thể dùng nổi.
Mạnh Hinh rất bội phục người xuyên qua mà có thể viết chữ phồn thể đến chỉnh tề gọn gàng, lại nói chế tạo bút đầu cứng gì đó, cô cũng không rảnh, hậu viện tứ gia quá nhiều nhân tố chưa thể xác định, làm một khanh khách ăn không ngồi rồi vẫn hơn là tự tìm phiền toái.
Thể chất Dận Chân chính là loại hút nữ Thanh xuyên như nam châm, ai biết nữ nhân trong phủ còn tiềm tàng bao nhiêu người nữa, ít nhất hiện tại có Đồng Giai thị, Ô Nhã thị, Mạnh Hinh cảm thấy các nàng thật không bình thường, không rõ là chỉ có người xuyên không hay mà còn cả trọng sinh báo thù, tính toán cùng Dận Chân sinh bánh bao, tính toán làm Thái Hậu.
Chẳng ai trông cậy một nha hoàn, một pháo hôi viết chữ quá đẹp làm gì, nghe nói cô nương gia đình người Bát Kỳ bình thường đều biết chữ, vì tuyển tú yêu cầu, nhưng nhà Mộng Hinh không đủ tiêu chuẩn, không cần học, một ít mặt chữ nguyên thân biết được, có lẽ là do ca ca nàng dạy.
Lan Thúy nhìn lướt qua hiếu kinh mà Mạnh Hinh đang chéo, một đám chữ như gà bới xoắn xíu vào nhau, tứ phúc tấn nhìn thấy sẽ càng yên tâm.
Lại trộm đánh giá tân chủ tử, người này chỉ cần một ngày đủ ba bữa cơm, đủ nước ấm tắm rửa, liền rất thỏa mãn, thỉnh thoảng nàng cũng có mấy lời nói việc làm hơi kỳ quái,nhưng Lan Thúy nhìn không ra chủ tử có bất luận tâm tư tranh sủng nào.
Cách trò khôi hài ngày thị tẩm hôm ấy đã hơn nửa tháng, tân chủ tử bị hầu hết mọi người trong phủ trào phúng, cho dù là các ma ma quản sự cũng khinh thường, luôn miệng nói Mạnh Hinh thô tục không lên được mặt bàn.
Đối lập với các thị thiếp khanh khách trong phủ, Mạnh Hinh chính là một cái phông nền tốt nhất, cho dù là khanh khách bình thường nhất, đứng trước mặt Mạnh Hinh cũng sẽ bất giác cảm thấy tự hào, bởi vậy mỗi ngày sẽ có nhiều khanh khách thị thiếp đến thăm nàng, càng nhìn càng thấy hơn người, đủ rồi thì vừa lòng rời đi.
Mạnh Hinh phảng phất có thiên đại cừu hận với cây bút lông, lại một giọt mực nhỏ dài trên trang giấy trắng, nhìn chữ với mực lẫn lộn, thở dài, may là cũng chép gần xong,
– Tờ này đặt xuống dưới cùng đi, không cứu được nổi nữa.
Lan Thúy tay cầm đá mài, ở trong nghiên mực vẽ vẽ xoắn ốc, thấp giọng hỏi:
– Ngài không khổ sở sao?
– Khổ sở?
Mạnh Hinh ngẩng đầu:
– Khổ sở cái gì? Ta có cái gì để khổ với sở?
– Các nàng...các nàng đều nói ngài...!
– Ta ăn ngon ngủ ngon, không có việc gì còn có thể ngồi luyện công, ta không cảm thấy khổ sở, ta vốn chính là một nha hoàn bán mình, các nàng muốn cảm thấy bản thân cao thượng hơn, không phải chỉ cần nhìn vào ta?
Mạnh Hinh sẽ tích cực làm nền cho các nàng, cô chưa bao giờ có ý tưởng xoay người làm nữ chủ, cô càng hèn mọn, Dận Chân càng chướng mắt, chung quanh hắn bao nhiêu mỹ nhân nhi như hoa như ngọc, Mạnh Hinh không tin hắn sẽ còn nhớ đến mình, Dận Chân là thái dương trên bầu trời, cô là bụi bặm trên mặt đất, khoảng cách như thế, Mạnh Hinh sẽ phi thường an toàn.
Lan Thúy trong mắt hiện lên đồng tình, Mạnh Hinh ra vẻ thâm trầm nói:
– Trang Tử không phải cá, nào biết cá chi nhạc.
* không phải là cá, sao biết rằng cá vui hay không
Đời trước vì một căn nhà hai phòng ngủ giữa lòng thành phố, Mạnh Hinh mệt như chó, người còn khoản vay ngân hàng chưa trả xong, cho dù công việc có thăng quan tiến chức, có tiền thưởng tiền tăng ca, nhưng mỗi ngày đều đầu tắp mặt tối, quên ăn quen ngủ.
Hiện tại cô có một tiểu viện, không hẳn là cho riêng mình, nhưng cũng coi như hai phòng ngủ một phòng khách, ăn uống không lo, có người hầu hạ, quần áo có người giặt, lại có chút thu nhập hàng tháng, chỉ cần sinh hoạt không bị Dận Chân quấy rầy, cô cảm thấy cũng là kiếm được.
– Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên,
bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
vô hoa vô tửu sừ tác điền.
– Ngài hiểu những lời ấy sao?
*Trích bài thơ Đào hoa am, Đường Dần, dịch:
Người cười ta quá cuồng điên, Ta cười người nhìn nhưng có hiểu đâu.
Mộ hào kiệt Vũ Lăng kia, Cày san thành ruộng, còn gì rượu hoa?
Mạnh Hinh xấu hổ xoa xoa cằm,
– Bắt ta làm thơ làm từ đó là đánh đố ta, nhưng có mấy câu ưa thích ta cũng nhớ rõ.
Lan Thúy nhấp miệng cười,
– Chủ tử, mặt ngài?
Vừa rồi mực nước trên tay Mạnh Hinh dính vào trên mặt, Mạnh Hinh soi gương, trên má một đốm đen xì, cô cười,
– Như vậy càng có thể nhìn rõ răng ta đúng là rất trắng.
– Khanh khách!
Lan Thúy dở khóc dở cười, Mạnh Hinh nói:
– Cười cũng vậy, khóc cũng vậy, hà tất chính mình tự tìm phiền phức, hiện giờ ta đã xem như sống rất khá, ta thực cảm kích tứ phúc tấn.
Nha đầu bò giường còn có thể có kết cục như hôm nay, Mạnh Hinh cảm thấy đã là mở bàn tay vàng, lại viết một hồi, buông bút lông,
– Hôm nay viết đến đây thôi, tứ phúc tấn chưa nói khi nào cần đưa hiếu kinh.
Viết hơn nửa tháng cũng chỉ được mười bản, Mạnh Hinh cũng cảm thấy bản thân thật sự là vô dụng, nhưng kẻ vô dụng cũng có sinh hoạt của kẻ vô dụng, cô rửa sạch tay, lau lau, hỏi:
– Tứ phúc tấn có nói phải trừ tiền tiêu vặt của ta hay không?
– Dạ, không nói.
Lan Thúy nhìn nét mặt toả sáng của Tây Lâm Giác La khanh khách, tay nàng bị Mạnh Hinh bắt lấy,
– Như vậy hôm nay có phải sẽ phát tiền tiêu vặt hay không? Lan Thúy, có phải đã đến ngày có thể lãnh tiền tiêu vặt hay không? Có phải hay không?"
–...Nô tỳ lát nữa...lát nữa đi tìm ma ma quản sự hỏi xem...!phúc tấn mỗi tháng đều sẽ dựa theo phẩm cấp các trắc phúc tấn khanh khách mà ban thưởng đồ vật, ngài hẳn là có tiền tiêu vặt, có lẽ còn có thể nhận được tơ lụa vải vóc.
Mạnh Hinh thành tâm thành ý khen ngợi tứ phúc tấn hào phóng, tháng này trừ bỏ ngày ấy hầu hạ tứ phúc tấn, còn lại sinh hoạt chỉ có ăn ngon ngủ ngon, được đùa giỡn Dận Chân một phen giải buồn, đầu tháng còn có thể lãnh tiền lương, cuộc sống thật hoải mái, thuận tiện cô còn có hoạt động giải trí, những khanh khách thị thiếp muốn tìm cô thụ hưởng cảm giác hơn người, cô còn phải cảm ơn bọn họ đem náo nhiệt đến cho mình.
Cổ nhân vẫn là tương đối hàm súc, các nàng đến chỗ Mạnh Hinh tìm cảm giác ưu việt còn mang theo chút lễ vật, đương nhiên, các nàng cũng không đập thẳng vào mặt nói Mạnh Hinh thấp kém như thế nào như thế nào.
Có lẽ là các nàng cảm thấy ăn nói càng văn nhã sẽ càng có vẻ tài nữ, Mạnh Hinh coi như người nước ngoài nói tiếng nước ngoài, sawadikhap, amen, nghe không hiểu, tự nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu, dù sao các nàng cũng không có hành vi chửi đổng như người đàn bà chanh chua ngoài chợ.
Thị thiếp thấp kém nhất như Mạnh Hinh không có nhiều điểm tâm ngon lạ như các nàng, nhưng sau khi các nàng thường xuyên đến "chơi", Mạnh Hinh liền có đồ ăn vặt, có người còn mang lá trà ngon tới muốn để Mạnh Hinh nhấm nháp thử, mở mang kiến thức, còn nói là do tứ gia ban thưởng, vì thế Mạnh Hinh hàng tháng không cần chi thêm tiền mua đồ ăn vặt.
Đôi mắt Mạnh Hinh sáng lấp lánh nhìn vàng bạc, còn có mấy viên trân châu kìa, những thứ này đều là của cô, Lan Thúy mag tiền tiêu vặt về, nhìn thấy cô đang mở hòm tài sản ra kiểm kê thì nói:
– Khanh khách, tháng này được năm mươi lượng bạc, ngài cất đi này.
– Được rồi, được rồi.
Mạnh Hinh như bảo bối đem bạc để vào trong hộp bạc, vàng, trân châu của mình, tuy rằng không lo ăn uống, nhưng cũng sẽ có một ngày có thể sử dụng đến tiền, con gái lúc nào cũng phải có tiền dư trên người.
– Về phần ban thưởng thêm, ngài không thị tẩm, phân vị cũng thấp nhất, phúc tấn chỉ cho một cuộn gấm vóc, màu sắc không phải thực tươi sáng, nhưng ngài quần áo đều có chút cũ, có nên dùng gấm làm một kiện sườn xám mới không?
Lan Thúy đem gấm vóc màu hồng đào tới trước mặt Mạnh Hinh, cô sờ soạng gấm vóc, không hổ là đồ vật trong phủ hoàng tử, thất gấm vóc này quả là thượng phẩm,
– Quần áo của ta còn có thể mặc, thất sa tanh này, còn có...!
Mạnh Hinh để ra mười lượng bạc, dùng khăn tay bọc lấy,
– Cũng sắp đến ngày, lúc đó đem cái này cho a mã là được.
Gấm vóc cũng có thể bán lấy bạc, hơn nữa mười lượng bạc, a mã Mộng Hinh, bây giờ là a mã cô, ở bên ngoài cũng không cần lo chuyện ăn uống.
Chỉ là trong tay hắn có tiền không biết có lại đi đến sòng bạc hay không.
Mạnh Hinh rất tò mò, ma bài bạc như hắn còn chưa bị người đánh chết, cũng không thấy hắn vay nặng lãi, đường cùng cũng không bán nhi nữ đổi lấy bạc, nếu không phải ca ca bệnh đến hỏng người, Mộn Hinh cũng sẽ không bán mình, bị Ô Nhã thị mua trở về.
Nhưng nếu nói hắn có lương tâm, vậy thì mỗi tháng không chút do dự tiêu hết Mộng Hinh tích góp là thế nào chứ, Mộng Hinh khi hầu hạ Ô Nhã thị mỗi tháng cũng chỉ có một lượng bạc thưởng, hơn phân nửa đều cho hắn.
– Chủ tử gia không thích khanh khách thường xuyên tới lui với nhà mẹ đẻ, đặc biệt là người phong bình không tốt, chủ tử gia sẽ không cho ông ấy qua cửa.
– Ta biết ngươi là lo chủ tử gia ghét bỏ ta, nhưng cho dù ta biểu hiện có bao nhiêu thiện lương hiểu chuyện, chủ tử gia cũng chẳng nhìn được tới, a mã đi cửa hông của hạ nhân đến, ông ấy cũng không tính là người có quan hệ với tứ gia.
Mạnh Hinh thu thập đồ vật cho a mã,
– Ta mà không đưa đồ ra ngoài, ông ấy chắc đói chết mất.
Nếu hiện tại đã đổi thành Mạnh Hinh, người a mã này cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng may bản thân chỉ là thị thiếp không danh không phận, bằng không Dận Chân sẽ lôi ông ra đánh mất.
Nha hoàn thô sử Tiểu Hoa tiến vào bẩm báo:
– Khanh khách, cửa hông có một người, nói là ông ta là a mã ngài.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Mạnh Hinh ôm theo tay nải, nói:
– Ta ăn nhiều, tự mình đi một chuyến, coi như tiêu thực, lại nói, ít nhất ta cũng phải tự mình nói cho a mã, nữ nhi đã bán mình cho tứ gia.
Đây đều là đồ vật Mạnh Hinh có được sau khi mất đi trinh tiết, cô không muốn lưu lại, đưa cho a mã bán lấy bạc cũng thích hợp, sau này nếu hắn lại đến thêm, Mạnh Hinh cũng sẽ không hào phóng như vậy, có cơ hội, ít nhất phải làm hắn thay đổi thói cờ bạc đi.
Trong đầu Mạnh Hinh, vị a mã đánh bạc thành tính kia, bộ dạng hiện tại nhất định sẽ khốn cùng thất vọng, tinh thần suy sụp, chơi đùa bên ngoài suốt ngày, quần áo sẽ thực dơ, râu tóc lôi thôi...!
Nhưng mà, vị đại thúc ngoài bốn mươi dáng người cao lớn, mặc y phục màu xanh ngọc sạch sẽ gọn gàng này, là ai?
Ngón tay cái ông còn đeo một cái nhẫn ban chỉ bạch ngọc, trên đầu cắm một cái trâm ngọc, bên hông có dải lụa, Mạnh Hinh há miệng, không sai, nhìn mặt thì đây chính là a mã, chẳng lè là ma bài đổi vận?
– A...a mã...!
– Con gái, Quai Nữ của ta, a mã hôm nay đến đón con về nhà, bạc bán mình của con a mã đã gom đủ rồi.
Mạnh Hinh hoàn toàn ngơ ngẩn, mà đại thúc trung niên giơ giơ tấm ngân phiếu hai trăm lượng trong tay, con số tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, lạy chúa trên cao, sao lại như thế này? Chẳng lẽ ông ấy đổi vận phát tài?
– Ông vì sao không đến đón "nàng" sớm một chút? Vì sao?
Nếu tới sớm một chút thôi, "nàng" cũng sẽ không chết dưới Dận Chân, đại thúc cũng phát hiện Mạnh Hinh tức giận, lại nhìn thấy con gái trang điểm phụ nhân, cà lăm:
– Con gái..con...con gả chồng.
Mạnh Hinh lắc lắc đầu,
– Không gả chồng.
Không có hôn lễ, không có động phòng, tính cái gì gả chồng? Mạnh Hinh nhìn ra thần sắc ông không thích hợp, càng nhấn mạnh:
– Ta bò lên giường tứ gia, từ hôm ấy đã là người của tứ gia, ngài đến chậm rồi.
– Tứ gia? Tứ gia?!! Con gái! A mã làm khổ con rồi!
Nam tử ngồi sụp trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết:
– Làm sao bây giờ? Con gái không biết gần đây mộ tổ tiên chúng ta lại lên hương khói, a mã tính toán nhân cơ hội này gả con ra ngoài, con gái ta như thế nào lại hầu hạ tứ gia? Hu hu hu hu hu...!
Hắn khóc mà đến Mạnh Hinh nhìn còn thương tâm, lại là Tây Lâm Giác La thị, Mạnh Hinh tin tưởng Dận Chân hạnh "nàng", lại lưu nàng lại, chính là vì cái họ này, chẳng lẽ Tây Lâm Giác La thị có thần nữ hạ phàm?
Tác giả có lời muốn nói: Quả đào cầu cất vote, cầu nhắn lại, cầu vuốt lông an ủi..