Mạnh Hinh vẫn đang nằm trên giường ngủ đến không biết sớm chiều, mà ngoài đường lớn, Thiện Bảo không thể tin được dụi dụi con mắt, thăm dò mà hỏi:
– Cẩu Đản nhi?
– A mã, nhi tử trở về.
– Dũng Nghị tướng quân?
–...Nhi tử là Dũng Nghị tướng quân...
Thế là, giây trước mọi người vừa nhìn thấy Thiện Bảo ôm Dũng Nghị tướng quân khóc rống, giây sau đã thấy hắn hung hăng một quyền đánh lên đầu tướng quân:
– Cẩu Đản thối, ngươi còn biết trở về? A, trong mắt ngươi còn có ta hay không, còn có muội muội ngươi hay không? Mẹ nó ta làm sao nuôi ra cái đồ hỗn trướng như ngươi!
Mới vừa rồi uy phong lẫm liệt – lúc này Dũng Nghị tướng quân lại ôm đầu ngồi xuống,
– A mã, đừng...Đừng...Đánh...A mã, nhi tử biết...Sai...
Hắn không dám phản kháng, tùy ý Thiện Bảo đánh, các tướng sĩ một mực đi theo Dũng Nghị tướng quân chinh chiến sửng sốt, đây là tướng quân trầm ổn cay độc, là thiết huyết tướng quân của bọn họ sao? Có phải có người giả mạo Dũng Nghị tướng quân hay không?
Đám hồ bằng cẩu hữu quen biết Thiện Bảo, khuyến khích hắn đến xem nữ nhân phiên bang ngực lớn cũng tương tự, ngây ngẩn cả người.
Kẻ đang đánh Dũng Nghị tướng quân có đúng là Thiện Bảo bọn hắn quen biết hay không? Có phải là bị trúng tà hay không? Thời điểm Thiện Bảo nghèo túng, ai cũng bị hắn nịnh bợ, bây giờ nhi tử hắn thành Dũng Nghị tướng quân danh chấn thiên hạ, vinh hoa phú quý ở trong tầm tay, hắn vậy còn đánh nhi tử? Dũng Nghị tướng quân tức giận thì làm sao bây giờ?
Thiện Bảo tay vẫn nắm thành đấm mà trong mắt đầy lệ quang,
– Đúng! Là ta vô dụng, chỉ biết đánh bạc không để ý chăm sóc ngươi, nhưng mệnh của Cẩu Đản ngươi là do muội muội ngươi bán mình lấy bạc cứu trở về! Ngươi hay lắm, nói đi liền đi! Vừa đi đã là ba năm bốn năm! Một lời cũng không nhắn lại, hại muội muội ngươi, hại Quai Nữ con gái ngoan của ta, con gái của ta bán mình làm nô...
Dũng Nghị tướng quân hốc mắt cũng đầy nước mắt, ồm ồm nói:
– Nhi tử trở về chính là muốn cho muội muội, cho ngài sống dễ chịu, ai cũng không thể lại khi dễ chúng ta.
– Trông cậy vào ngươi...Trông cậy vào ngươi?
Thiện Bảo chưa hết giận lại đánh nhi tử một quyền:
– Lúc a mã không có ăn không có mặc ngươi ở đâu? Lúc a mã bị lưu manh du côn đánh ngươi ở đâu? Lúc ta vào nhà tù ở ngươi ở đâu? Nếu không phải có Quai Nữ, ta không biết đã sớm chết ở chỗ nào, còn trông cậy Cẩu Đản ngươi trở về hiếu thuận? Ta không phải vì cái này mà đánh ngươi! Bốn năm trôi qua, ngươi thành Dũng Nghị tướng quân, ngươi ở chiến trường chiến đấu ta không trách ngươi, nhưng ngươi vì sao không đưa chút bạc về nhà? Để muội muội ngươi...ôi...con gái ngoan của ta, liền vô danh vô phận hầu hạ Tứ a ca, nàng còn thiếu một chút nữa là bị người đánh chết...
Dũng Nghị tướng quân – Tây Lâm Giác La Vinh Duệ – Cẩu Đản nhi quệt nước mắt:
– Muội muội hầu hạ Tứ gia? Chuộc về là được, a mã, đừng khóc, ngài đừng khóc, nhi tử nhất định tìm cho muội muội một nhà khá giả, phó tướng dưới tay nhi tử cho muội muội chọn, bọn hắn đều là hán tử, ai cũng không dám bạc đãi tiểu muội, còn không hợp ý, tiểu muội coi trọng ai, nhi tử lãnh binh đi đoạt trở về.
Đám phó tướng cùng Dũng Nghị tướng quân bò băng nằm tuyết cửu tử nhất sinh biểu cảm đều là...!囧囧
Thật sao? Dũng Nghị tướng quân thực sự không bị người giả mạo sao? Vị tướng quân đại nhân anh dũng thiện chiến của bọn họ cho tới bây giờ vẫn là một thân một mình, giờ lại có cả muội muội, cả a mã.
Một phó tướng luôn bồi tiếp Vinh Duệ tiến lên, hạ giọng nói:
– Không phải mạt tướng không chịu cưới muội muội tướng quân, nàng bây giờ là người của Tứ hoàng tử, mạt tướng không dám đoạt nữ nhân Tứ gia, tướng quân, ta nghe lệnh tôn ý tứ nàng là thị thiếp của Tứ hoàng tử.
Vinh Duệ con mắt nháy nháy, hỏi thăm nhìn về phía Thiện Bảo:
– A mã, hắn nói thật sao?
– Tiểu tử thối!
Thiện Bảo chưa hết giận lại đá nhi tử một cước, gõ đầu Vinh Duệ, hối hận nói:
– Không đúng, Hoàng Thượng đã đáp ứng ta, giúp ta chiếu cố hai người, làm sao...Làm sao lại?
Khang Hi Hoàng đế ở Càn Thanh Cung chờ Vinh Duệ khải hoàn, nghe thái giám tổng quản Lương Cửu Công thấp giọng kể lại chuyện đang xảy ra trên đường lớn, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ánh mắt Khang Hi vượt qua Thái tử, rơi vào trên thân Tứ hoàng tử Dận Chân, một lát sau, Khang Hi hạ giọng phân phó:
– Lệnh Vinh Duệ lăn tới đây cho trẫm, cả tên a mã thích cờ bạc gây chuyện của hắn, mang vào cung.
– Vâng.
Khang Hi tức giận, tiếp tục để cho cha con bọn họ làm loạn, vậy thì người khắp thiên hạ rồi sẽ biết, hoàng đế hắn tự mình đề bạt muội muội Dũng Nghị tướng quân làm thị thiếp cho nhi tử, lại còn là thị thiếp vô danh vô phận, Khang Hi thật sự là gánh không nổi cái danh này, hắn là hôn quân sao?
Khang Hi nhìn thoáng qua thánh chỉ trong tay, Ngọ môn hiến tù binh, đánh xuyên qua đào nguyên Mông Cổ, thẳng tiến đô thành La Sát Quốc, khiến La Sát Quốc cắt đất cầu hoà, danh tướng chiến công vang danh như thế, còn là ân nhân cứu mạng Khang Hi Hoàng đế, vậy mà – muội muội ruột thịt hắn – lại phải đi làm thiếp, Khang Hi thật muốn xé thánh chỉ, nhưng mà không phong thưởng Dũng Nghị tướng quân, tướng sĩ phía dưới còn có thể phong thưởng như thế nào?
Các hoàng tử đứng gần Khang Hi đế cả đám đều buồn bực, thần sắc hoàng a mã không dễ nhìn, đến cùng là thế nào? Là vì Dũng Nghị tướng quân?
Lúc này ngoài hoàng cung, pháo từng dải nổ đôm đốp, khúc nhạc khải hoàn tấu vang, tiếng trống đắc thắng chấn thiên, cùng với đó là tiếng bách tính hô vạn tuế, Khang Hi từ trên long ỷ đứng dậy, cao giọng nói:
– Các khanh theo trẫm cùng nghênh đón Dũng Nghị tướng quân.
– Tuân mệnh hoàng thượng!
Mặc triều phục Hoàng đế, đầu đội ngọc quan, Khang Hi đế xuất hiện tại Ngọ môn, Vinh Duệ dẫn theo phó tướng quỳ xuống, hô to:
– Nô tài không phụ hoàng mệnh, bôn ba ngàn dặm, bắt giết Hoàng tộc La Sát Quốc, dâng cho vạn tuế gia.
– Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
Bách tính vừa nghe dũng Nghị tướng quân dứt lời, quỳ xuống, Dận Chân theo chư vị hoàng tử đồng dạng như vậy.
Hắn nhìn về phía Dũng Nghị tướng quân, mặc dù nhìn từ xa không rõ ràng lắm, nhưng khí thế khát máu chinh chiến trên người Dũng Nghị tướng quân vô cùng mạnh mẽ, Dận Chân lúc này có mấy phần không xác định, đây thực sự là ca ca của Tây Lâm Giác La thị?
Khang Hi thấy được tù binh, nghĩ đến quốc uy phấn chấn, thiên hạ ai còn dám nói bát kỳ bọn họ là man di? Khang Hi hào khí lên tận mây xanh, đem thánh chỉ trong tay giao cho Lương Cửu Công, tuyên chỉ.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết...
Lương Cửu Công rất có khí phái đọc to thánh chỉ,
– Trẫm được tổ tông phù hộ, trời ban cho một lương tướng sắc bén, Tây Lâm Giác La Vinh Duệ, kỳ công có ba, một cứu thánh giá, hai đánh lặn mặt trời phương bắc (chỉ người mông cổ), ba chiến bại La Sát Quốc, khai cương thác thổ, chiến công cái thế, cùng Hán nhân Phiêu Kỵ tướng quân Vô Địch Hầu không phân một hai, trẫm chiếu Hán hoàng lấy quân công sắc phong làm —— Quan Thế Hầu...
– Nô tài...Nô tài...Khấu tạ...Vạn tuế gia.
Đám người nghe được đều cho rằng Vinh Duệ quá kích động vui mừng đến mức cà lăm, nhưng Khang Hi biết, Vinh Duệ cứ đến lúc khẩn trương sẽ như vậy, ngoại trừ người thân cận, rất ít người biết Vinh Duệ có tật xấu này, cà lăm hại chết người.
Khang Hi Hoàng đế càng phiền muộn bản thân lúc trước chiếu cố sai người.
Vinh Duệ, Dung Duệ, đồng âm khác chữ, Khang Hi không nghĩ tới con trai của dân cờ bạc cũng có thể trở thành tướng quân.
*荣锐: Vinh Duệ /Róng ruì/, vinh trong vinh dự, vinh hoa
容睿: Dung Duệ /Róng ruì/, dung hay dong trong khoan nhượng, khoan đãi
Lương Cửu Công đi điều tra lại, làm cho tâm tình Khang Hi thật sự là phiền muộn đến hỏng, Tây Lâm Giác La Thiện Bảo rốt cuộc nuôi như thế nào lại ra được Vinh Duệ? Nhìn thế nào cũng thấy Tây Lâm Giác La Ngạc Thái mới giống như là...Khang Hi nhìn dáng vẻ xụi lơ của Thiện Bảo, cảm thấy Tây Lâm Giác La nhất tộc, cũng chỉ có Vinh Duệ là ra hình người.
Đã từng được công nhận là a mã Dũng Nghị tướng quân – Tây Lâm Giác La Ngạc Thái bất lực, hắn đã nghĩ kì rồi, Dũng Nghị tướng quân không thể nào là thứ trưởng tử chỉ biết ăn lại nằm nhà hắn, nhưng trong lòng khó tránh khỏi một phần kỳ vọng, nhìn thấy Vinh Duệ, Ngạc Thái đã hoàn toàn chán ngán thất vọng.
Dũng Nghị tướng quân họ Tây Lâm Giác La không sai, hắn chiếu cố rất nhiều người cùng họ người cùng tông, nhưng cho tới bây giờ chưa nói Dũng Nghị tướng quân là con của hắn, đều là người khác nói, Hoàng Thượng hẳn là sẽ không trách tội hắn...đúng không...đúng không...
Các hoàng tử bên kia cũng lần lượt nhận được tin tức, bên này Khang Hi đế lưu lại Quan Thế Hầu có lời nói riêng.
Thái tử Dận Nhưng trong lòng có tiếc nuối có hụt hẫng, nhưng kết quả này cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Dận Chân một mực cung kính hắn, với mệnh lệnh của hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh có thì tốt, không có cũng không ảnh hưởng đại cục, Dận Nhưng trêu tức nói:
– Phủ Tứ đệ, nha đầu phổ thông vậy mà lai lịch phi thường.
Dận Chân điềm tĩnh không gợn sóng nói:
– Thái tử gia quá khen, thần đệ để nàng thị tẩm lúc nàng còn là nha đầu hồi môn, không nghĩ tới sẽ có thân thế như vậy, lúc ấy thần đệ thực không biết tường tận.
Sau biết được nàng là người Thượng tam kỳ, trừng phạt Ô Nhã thị, cũng chỉ đối đãi Tây Lâm Giác La La thị như thị thiếp phổ thông.
Dận Chân nhẹ nhàng đem chuyện Mạnh Hinh đã từng bán mình làm nô giấu nhẹm.
Trong phủ các vị hoàng tử cũng không phải là không có người thân phận giống như Mạnh Hinh, không đủ tiêu chuẩn tuyển tú, lại trông mong bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Dận Chân nói chuyện nước không lọt, Thái Tử gây chuyện tìm không ra sơ hở, Thái tử cuối cùng nói:
– Đây cũng là cơ duyên của Tứ đệ cùng nàng.
Hiển nhiên Thái tử công nhận lời giải thích của Dận Chân, Dận Tự giờ đây nói cái gì cũng vô dụng, bây giờ chỉ còn chờ Khang Hi xử trí.
Khang Hi đã đơn độc triệu kiến Quan Thế Hầu, sẽ không đến mức vừa mới phong hầu liền liền phế tước vị...
_____
Thiện Bảo lấy vài miếng điểm tâm vào trong khăn tay, lại không cẩn thận đụng vào chén rượu, chén rượu rơi xuống đất rơi vỡ nát, Thiện Bảo cuống quít muốn hủy thi diệt tích, nhưng kết quả là hắn đụng hỏng ra nhiều thứ hơn.
Vốn sống ở đáy xã hội – Thiện Bảo thực sự không quen với sự chú ý của mọi người, trong tay vẫn cầm điểm tâm chuẩn bị trộm đi, sờ đầu nói:
– Ai...Ta nhìn điểm tâm không ai ăn thật đáng tiếc, nghĩ lấy về cho nữ nhân nhà ta các nàng nếm thử, ta...Ta cam đoan không phải cố ý.
Thiện Bảo giả bộ như rất ngoan, nhưng lòng đang rơi lệ...!con gái...!a mã hình như lại gây chuyện, còn bị nhiều người như vậy thấy được, nghĩ chống chế cũng khó khăn.
Bất quá ca ca con giờ thành Quan Thế Hầu, hẳn là có thể cứu ta, đúng không, đúng không! Quai Nữ, Cẩu Đản nhi, cứu mạng, nơi này không phải nơi a mã nên ở, ta không muốn ở lại đây chút nào!
Dận Chân sắc mặt âm trầm, nếu có thể, hắn thật sự muốn bóp chết Thiện Bảo cái thứ đứng không có lễ nghi, ngồi không có quy củ, nói chuyện cũng không có chỗ nào ra hồn, hắn cảm giác thô tục trên người Tây Lâm Giác La thị tất cả đều là do kẻ này dạy dỗ ra.
Người mới ghen tị Dận Chân vận khí tốt, trong mắt lại nhiều hơn mấy phần trêu tức, loại người hạng chót đột nhiên quật khởi, tự nhiên là thô tục không chịu nổi, trông cậy vào bọn hắn hiểu quy củ quá khó, quá khó.
Trước mặt, Vinh Duệ đang quỳ, Khang Hi đế đi qua đi lại, thỉnh thoảng gõ đầu Vinh Duệ, nói:
– Ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ? Hả? Muội muội Quan Thế Hầu làm một tiểu thiếp vô danh vô phận, trẫm là đang bạc đãi công thần, trầm là hôn quân sao?
– Không phải...Ngài...Ngài...Ngài...Ngài...
Vinh Duệ cà lăm đến càng ngày càng lợi hại, Khang Hi đế nhìn hắn kìm nén đến khó chịu, an ủi:
– Trẫm không có giận ngươi, đừng có gấp, bình tĩnh lại nói.
Vinh Duệ trơ mắt nhìn Khang Hi Hoàng đế, liều mạng lắc đầu, hắn không thể không gấp, há mồm liền cà lăm....