Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Sau khi Hứa Uẩn Triết rời khỏi phòng, Hứa Tĩnh Xu đặt hộp giấy xuống giường rồi ngồi thừ người, mà cũng chẳng hoàn toàn thừ người, đầu cậu vẫn chợt lóe một vài chuyện linh tinh và vụn vặt.

Đó là những điều nhỏ nhặt thường sẽ không nhớ lại, ví dụ như khoảng lặng sau khi lên đỉnh, song cậu lại quên cảm xúc lúc lên đỉnh và vì sao lại lên đỉnh rồi.

Khoảng chừng trước khi biết Hứa Uẩn Triết, những điều đó chỉ liên quan đến một hộp giấy ăn, nguyên do hài hước buồn cười thế này đây: Ví dụ như bắt gặp một cặp tình nhân quấn quýt lấy nhau trong lối đi ở quán bar, hoặc lúc tháo tai nghe ở quán net, chợt nghe tiếng rên rỉ của con gái từ tai nghe người ngồi kế bên.

Hứa Tĩnh Xu cũng đã từng tải mấy đoạn clip ngắn có thể làm cảm xúc con người ta tăng vọt để xem, sau mỗi một lần thò bàn tay nhớp nhúa vào hộp giấy ăn, cuối cùng cậu cũng ý thức được rằng thứ khiến dòng dịch nhầy nhụa này dính lên kẽ tay không phải cơ thể của người phụ nữ, mà là tấm lưng nhấp nhô, thứ chôn sâu trong cơ thể và dòng dịch trắng sữa lờ mờ vẩy trên da thịt.

Mình thích con trai – Mãi đến khi Hứa Tĩnh Xu xác nhận điều này, những video xem xong mới xóa cũng đổi nội dung theo.

Mặc dù vậy, vào cái tuổi dậy thì sau này, “giới tính” đối với Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa chuẩn xác đến một người hoặc một cơ thể thật sự nào, nó vẫn dừng lại trên hộp giấy ăn.

Hết sức không chân thật.

Có lẽ đối với Hứa Uẩn Triết thì chân thật hơn nhiều.

Hứa Tĩnh Xu lắc đầu, vất hết bao liên tưởng liên quan đến hộp giấy ăn, song khó tránh khỏi thấy bồn chồn dần. Cậu vừa ôm nỗi thấp thỏm “Sợ sẽ diễn ra chuyện gì đó”, vừa thấp thỏm vì “Sẽ chẳng xảy ra cái gì sất”. Lòng thấp thỏm khiến cậu thua một ván game, xưa nay cậu chẳng bao giờ không rời khỏi khu vực nguy hiểm trước thời hạn để rồi chết ở chốn hoang vu quạnh quẽ cả.

Advertisement / Quảng cáo

“Hứa Uẩn Triết không phải xử nam” – Vào thời khắc then chốt, chuyện thể xác chẳng có gì to tát trở thành bờ đê thất thủ nơi thượng du, cơn hồng thủy ùa vào tàn phá làm dòng suối chảy róc rách vốn ngăn cách cả hai trào ra như thác lũ trở thành Trường Giang và Hoàng Hà mênh mông. Hứa Tĩnh Xu nhìn bạn trai bên bờ sông đối diện, đáy lòng bỗng dưng thấy chán chường, không có kinh nghiệm đúng là một chuyện khiến người ta thấy nản chí.

Nếu trước đây Hứa Uẩn Triết và bạn gái đã từng có gì đó với nhau thì giờ trong nhà có bao cao su không nhỉ? Hứa Tĩnh Xu băn khoăn với cái ngăn kéo của hắn mãi, lại nghĩ, chắc Hứa Uẩn Triết cũng xem phim con heo nhỉ? Chúng còn giống như ngày xưa không? Dù rằng Hứa Tĩnh Xu chẳng tài nào tưởng tượng ra nổi hắn là một người sẽ xem clip, bởi vì so với vụ có thể trong ngăn kéo có bao cao su thì tập bài thi và tài liệu ôn thi đặt trên bàn Hứa Uẩn Triết còn hợp với hắn hơn.

Cậu đoán, sau khi họ tạm biệt nhau tối qua, Hứa Uẩn Triết về nhà là lao vào bàn học ngay.


Hứa Tĩnh Xu nhấc đồ ngủ trên người mình rồi ngửi thì chỉ thấy mỗi mùi nước giặt vải sau khi phơi khô.

Đúng lúc này, Hứa Uẩn Triết đã quay trở lại. Hắn vừa thấy Hứa Tĩnh Xu ngửi quần áo thì chau mày bảo: “Đồ sạch đó.”

“Ặc.” Hứa Tĩnh Xu cười ngượng, “Tớ biết chứ, nhưng vẫn muốn coi có mùi của cậu không.”

Nghĩ đến cảnh đồ cậu mặc từ trong ra ngoài đều là đồ của mình, mặt Hứa Uẩn Triết bất chợt sượng sùng. Hắn ném hộp giấy ăn bị Hứa Tĩnh Xu đặt trên giường lên bàn, cầm điện thoại nhìn giờ, đoạn hỏi: “Cậu nói với chú chưa? Giờ hơn mười giờ rồi. Cũng nên đánh tiếng chứ nhỉ?”

Được hắn nhắc, Hứa Tĩnh Xu lật đật tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Nghiễn Thâm. Nhưng sau khi mở màn hình khóa ra, thứ xuất hiện đầu tiên là giao diện game, vì vậy Hứa Tĩnh Xu cười ngượng với anh bạn trai mặt vô cảm, thoát khỏi game xong mới gửi tin nhắn cho bố, báo là tối nay sẽ ngủ lại đây.

“Bình thường cậu nghỉ ở nhà toàn chơi game à?” Hứa Uẩn Triết đợi cậu gửi tin nhắn xong mới hỏi.

Hứa Tĩnh Xu biết mình cực kì không có cảm giác căng thẳng trước khi thi học kì như hắn. Cậu chột dạ gật đầu, thấy hắn im lặng bèn dè dặt nói: “Với thành tích hiện giờ của tớ thì sẽ không đậu nổi trường Đại học Phương Bắc, đúng không?”

Đáp án hiện rõ mười mươi ngay miệng Hứa Uẩn Triết, nhưng đương lúc đắn đo, một phát hiện tệ hại càng làm tăng sự chần chờ của hắn. Hai giây sau, hắn làm ra một quyết định to lớn, gật đầu đáp: “Đúng thế. Nên cậu hãy nghiêm túc ôn tập hơn đi.”

Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên nhìn hắn, lát sau mới đáp bằng giọng kiên định: “Ừ!”

Thấy vậy, tuy Hứa Uẩn Triết vẫn nửa tin nửa ngờ trong lòng, song vẫn thở phào nhẹ nhõm vì mình đã thốt ra thành lời. Hắn sờ đầu Hứa Tĩnh Xu, đoạn nhủ: “Bây giờ cậu cứ chơi đi, tớ vẫn muốn học tí đã.”

“Cậu cho tớ mượn một tờ đề để tớ làm với!” Cậu lập tức dùng hành động để tỏ quyết tâm.

Hứa Uẩn Triết nhịn cười, đoạn rút một tờ đề trong tập đề thi ra, đưa cho cậu kèm theo cả giấy viết, giấy nháp và bút.

Bằng tình trạng hiện giờ của Hứa Tĩnh Xu đương nhiên không thi nổi vào trường Đại học Phương Bắc. Điều Hứa Uẩn Triết băn khoăn chỉ là có phải thêm thắt yêu cầu gì sau khi đưa ra đáp án khẳng định hay không mà thôi. Họ đã hẹn nhau rời khỏi Thanh Xuyên, nhưng để rời khỏi nơi này không nhất định phải thi vào trường tốt nhất cả nước. Nếu Hứa Uẩn Triết khăng khăng muốn thi vào trường Đại học Phương Bắc thì Hứa Tĩnh Xu chỉ cần đậu vào một trường cùng thành phố là được.


Nếu muốn kéo dài một cuộc tình thì không cần phải hà khắc đến mức đó. Trong lòng Hứa Uẩn Triết có một giọng nói nhắc nhở hắn một cách rõ ràng như vậy. Nhưng hắn vẫn kìm lòng không đặng mà thốt ra hi vọng ích kỉ đó của mình – Hệt như lúc chạy cự li dài, một chú thỏ chạy đằng trước sắp đến đích rồi vẫn nhịn không được gọi đồng bọn ở phía sau đương muốn nhàn hạ ngủ gật: “Này, cậu nhanh chân lên, mau đuổi kịp tớ!”

Hắn phân vân mình có nên ích kỉ đi yêu cầu Hứa Tĩnh Xu đuổi theo bước chân của mình không, mà không phải dừng chân để đợi Hứa Tĩnh Xu.

Đã hẹn hò với nhau rồi, Hứa Uẩn Triết muốn thể hiện một phần lòng khoan dung và sủng nịch của bạn trai, ấy thế mà đã nhiều lần vẫn không qua nổi cánh cửa trong lòng nọ, vẫn trở thành người đưa ra yêu cầu.

Hắn hơi giống Hứa Trọng Ngôn nhỉ? Lúc khắt khe ấy. Nghĩ đến đó, ngòi bút Hứa Uẩn Triết chững lại, chợt nhận ra mình đã bất cẩn viết một mạo từ xác định thành mạo từ không xác định mất rồi.

Chuông nhắc đi ngủ chưa reo mà Hứa Uẩn Triết đã nghe tiếng ngáp đằng sau lưng. Hắn ngoái đầu nhìn bèn thấy Hứa Tĩnh Xu dụi mắt nên hỏi: “Buồn ngủ à?” Bây giờ vẫn chưa đến lúc tiếng chuông tắt đèn của trường vang lên cơ mà.

Hứa Tĩnh Xu ngại thừa nhận cậu chỉ cần học cái là đã thấy mệt rã cả người, tránh đề tài đó: “Tớ làm xong rồi.”

“Thế đi ngủ nhé.” Hắn đóng nắp bút máy lại.

“Thật hả?” Hứa Tĩnh Xu khó tin nhìn thoáng qua điện thoại bèn thấy tin nhắn Hứa Nghiễn Thâm gửi, song không nhấn trả lời ngay.

Advertisement / Quảng cáo

“Ừ, chả phải cậu buồn ngủ rồi hả?” Hứa Uẩn Triết đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh cái đã. Chú nói gì không?”

Cậu nhún vai đáp: “Ông ấy bảo là ‘Biết rồi’.”

Chỉ thế thôi? Hứa Uẩn Triết rất nghi ngờ về vụ đó, nhưng nghĩ nếu vạch trần hay truy hỏi cậu thì đã chẳng còn nghĩa lí gì vào cái lúc mười một giờ rưỡi này nữa, đoạn gật đầu.


Sau khi xác nhận Hứa Uẩn Triết đã đi mất, Hứa Tĩnh Xu mới rón rén cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn của bố: Ban nãy mẹ thằng bé đã nói với bố rồi. Con cũng thật là, da mặt dày như tường chịu lực nhà mình vậy, thế mà cũng đi hỏi thẳng mặt cô ấy là ngủ lại được không như thật!

Đây là tin nhắn Hứa Tĩnh Xu đã nhận được trước khi làm đề thi. Cậu bĩu môi, đáp: Thái độ của con gọi là tôn trọng. Con vẫn hiểu tôn trọng ấy chứ.

Không bao lâu sau, Hứa Nghiễn Thâm đã trả lời: Nếu hai đứa bây muốn làm cái gì thật thì chuẩn bị cho tốt vào nhé.

Đây chắc chắn là đang nhắc Hứa Tĩnh Xu về vụ đê thất thủ kia. Tim cậu đập Thịch, tắt màn hình điện thoại luôn.

“Tớ tắt đèn nhé?” Hứa Uẩn Triết về, đoạn thốt ra một câu thường hay nói trong phòng kí túc.

Hứa Tĩnh Xu nhét điện thoại xuống dưới gối, gật đầu đáp Ừ. Ánh sáng trong phòng biến mất theo tiếng Tách, chỉ còn mỗi ánh sáng màu xanh lá mạ chỉ độ nóng của điều hòa.

Đó là ánh sáng duy nhất trong cả căn phòng, không hề có ánh đèn đường đương rọi sáng nửa đình viện le lói qua tấm rèm kéo kín bưng. Nhờ luồng sáng mỏng manh phản xạ bởi tấm gương, Hứa Tĩnh Xu nương theo thứ ánh sáng một chiều này trông thấy rõ bóng hình Hứa Uẩn Triết. Đợi hắn bước lại gần, ngồi xuống mép giường, Hứa Tĩnh Xu chợt thấy hồi hộp, giọng nói cũng gấp rút như một tên trộm đi ăn cắp bị lộ bèn cố tình trưng biểu cảm bình tĩnh để che giấu hành vi phạm tội.

“Chỉ có một cái gối thôi.” Hứa Tĩnh Xu nói.

“Ừ, cậu gối đi. Tớ không có gối cũng ngủ được.” Hứa Uẩn Triết nằm xuống, đúng là không nằm trên gối thật.

Họ nằm cùng nhau, nhưng cơ thể lại chẳng kề cận dưới lớp chăn.

Lí do là bởi cái giường này rộng hơn giường ở trường nhiều nên lúc nằm song song với nhau, giữa hai người là khoảng cách rộng chừng một cánh tay. Cánh tay họ đều thuộc kiểu gầy gò, nên đây chẳng phải một độ dài quá thể đáng nào. Hứa Tĩnh Xu dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hứa Uẩn Triết lẩn sâu vào lỗ chân lông của mình qua độ dài hơn 10cm này.

Thảo nào ban nãy Hứa Uẩn Triết trưng vẻ ngạc nhiên, giờ này đúng là quá sớm đối với đám sĩ tử đã quen học khuya. Mệt vì học và ngủ vì mệt chẳng có mối quan hệ tăng tiến nào. Nhiều người hiểu điều đó, Hứa Tĩnh Xu nghĩ, một Hứa Uẩn Triết chắc mẩm cậu đã mệt nghỉ cũng biết.

“Hứa Uẩn Triết ơi, cậu ngủ chưa?” Đại khái tầm nửa thế kỉ trôi qua, Hứa Tĩnh Xu mới xoay người hỏi.

Giọng hắn tỉnh như sáo, đáp: “Chưa.”

Hứa Tĩnh Xu gắng để ngữ điệu mình thoải mái nhất có thể: “Thì ban nãy tớ mới gửi tin nhắn cho bố đó. Cậu đoán xem ông ấy trả lời tớ ra sao?”


“Trả lời thế nào?”

Dù chẳng thấy hắn tò mò gì, nhưng đắn đo xong, Hứa Tĩnh Xu vẫn giữ giọng điệu hồn nhiên lúc đầu, mỉm cười nói: “Ông ấy bảo nếu lỡ hai đứa mình làm chuyện gì đó thì phải chuẩn bị cho tốt.”

Câu này được thốt ra xong, nó hệt như một quả bóng cao su đặc dùng khi thi thể dục, vì bị một học sinh nào đó mù hướng ném vào bãi cát nên có một cú “đáp cánh” chẳng có gì đáng xem.

“Thật đấy, không tin thì tớ đưa máy cho cậu đọc.” Hứa Tĩnh Xu vừa dứt lời, sực nhớ tới tin nhắn trước đó, lại thầm hối hận.

Đương lúc cậu xoay người mò mẫm dưới gối, có một đôi tay vươn tới từ sau lưng, nhốt cậu lại trong vòng tay.

Vẫn là quả bóng cao su đó, lẳng lặng và rõ ràng để lại một dấu ấn rõ mười mươi trong bãi cát.

Advertisement / Quảng cáo

Hứa Tĩnh Xu cảm giác nụ hôn của hắn đang chạm lên gáy mình, nơi đó hơi nóng, nhưng có lẽ là do tâm lý mà cậu thấy thứ nóng phải là hơi thở của Hứa Uẩn Triết.

“Bố tớ còn nói…” Cậu cười ngượng, vì chỗ xương cụt có thứ xúc cảm nằng nặng và khắc chế mà giọng điệu vô thức nhỏ dần, “Nói da mặt tớ còn dày hơn tường chịu lực ở nhà nữa.”

“Vì sao?” Hứa Uẩn Triết buông cánh tay ra, xoay người cậu lại.

Bởi quá gần nhau nên Hứa Tĩnh Xu cảm giác hơi thở mình đang phả ngay trên gò má hắn, gần tới nỗi thậm chí há miệng nói cũng sẽ làm da tay hắn âm ẩm. “Có lẽ là vì tớ tự dâng mình lên cửa đấy.”

Nghe vậy, lòng Hứa Uẩn Triết nặng trĩu. Thật ra từ ban nãy khi cậu nói phải chuẩn bị cho tốt là lòng Hứa Uẩn Triết đã trĩu nặng rồi, bởi vì hắn chẳng chuẩn bị cái gì cả. Song hắn hiểu, Hứa Tĩnh Xu không mở lời chỉ vì “có chuyện cần chuẩn bị”.

“Tớ chưa chuẩn bị gì, chẳng chuẩn bị gì hết cả.” Hứa Uẩn Triết vuốt gương mặt cậu trong bóng tối, “Hôn cậu được không?”

Hứa Tĩnh Xu đoán đây là câu hỏi đầu tiên, cậu hôn lên đôi môi Hứa Uẩn Triết, dòng điện như tỏa ra khắp tứ chi trăm hài vào khoảnh khắc lưỡi chạm nhau.

Có lẽ tư thế này làm mọi hành động thân mật trở nên dễ dàng hơn. Lúc đầu gối cả hai chạm nhau, vì để gần gũi hơn nữa, Hứa Tĩnh Xu chưa kịp nghĩ gì đã luồn đùi vào giữa hai chân hắn, lúc quần áo bị hắn cởi ra bèn giải thích: “Tớ cũng chỉ là… Tắm rửa lâu hơn tí thôi mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận