Thanh Xuyên

Không có thái tử bảo hộ, mấy nhà bên ngoài của ta đều bán, âm thầm đổi thành ruộng đất, Minh Hi khôn khéo như vậy đương nhiên không ăn mệt.

Ta thực lo lắng hắn chịu thiệt, hơi chú ý chút phát hiện hắn xử lý thật lão luyện, ta thực an tâm.

Tương lai những thứ này lưu lại cho nhi tử làm tài sản, đồ cưới cho nữ nhi, còn có một phần của Thụy An. Minh Hi đem tất cả cho ta, tài sản của ta ít nhất có một nửa hắn mang đến hoặc là hắn kiếm ra. Tương lai ta cũng không thể để nhi tử hắn chịu thiệt.

Trưởng tử của ta cùng Thụy An đọc sách vô cùng tốt, Thụy An tựa hồ càng thông minh hơn nhưng Ngạch Đằng Y tính tình ổn trọng lại là quý tộc người Mãn, tiền đồ mai sau so với Thụy An càng thêm dễ dàng. Thụy An trên danh nghĩa la người nhà lão quản gia, xuất thân là bình dân người Hán, muốn làm quan phải dựa vào khoa cử.

Thứ tử cùng tiểu nhi tử còn nhỏ, bây giờ chưa nhìn ra cái gì. Chỉ là có ca ca ảnh hưởng, không cấu kết với đệ tử quý tộc làm một hoàn khố, ta đã thực vừa lòng. Tương lai tiền đồ như thế nào, trừ bỏ tư chất còn phải xem cơ duyên, ta sẽ không yêu cầu bọn hắn quá nhiều.

Ta gần đây luôn suy nghĩ việc tư. Mã Pháp tuổi lớn đã không muốn quản lý gia sự. Sản nghiệp gia tộc đại bá phụ, nhị bá phụ, tứ thúc, ngũ thúc đều quản một ít. Mã Pháp sau trăm tuổi, tước vị đại khái là đại bá phụ kế thừa, nay tuy rằng hắn không quan chức nhưng chế độ trưởng tử kế thừa không phải dễ dàng sửa đổi. Huống chi trong gia tộc còn có trưởng lão dòng họ tọa trấn.

Chỉ là chi thứ hai, tứ phòng, ngũ phòng không hẳn sẽ giao ra sản nghiệp trong tay họ, tuy rằng tài sản chung nhưng là đã qua tay họ sao có thể giao ra toàn bộ. Nói không chừng bọn họ sẽ đòi ra ở riêng.

Không có chức quan, đại bá phụ không thể chế trụ được bọn họ, việc ra ở riêng trưởng lão dòng họ không chắc đã quản.

Theo cá nhân ta mà nói, ở riêng không chiếm được lợi ích gì ngược lại không được tước vị che chở. Nhưng nếu ở riêng có thể cùng bọn họ phân rõ giới hạn, nếu đại bá phụ bọn họ bởi vì thái tử ngã, chúng ta về sau trên chính trị thân gia trong sạch, đối với con ta ngược lại là một chuyện tốt.

Dưới sự che chở của gia tộc, chúng ta hằng năm đều thu không ít tiền. Nếu gia tộc không ngã, vô luận là tiền đồ của nhi tử hay hôn sự của nữ nhi đều sẽ rất tốt. Nhưng tối trong yếu là, Mã Pháp khẳng định không hy vọng thấy con cháu ở riêng. Hắn tuy nhượng chúng ta bỏ đi tiền đồ nhưng cũng vì con cháu đời sau có thể giúp gia tộc quật khởi.

Như vậy, gia tộc đến tột cùng có ngã hay không ngã? Đương kim Hoàng đế đối công thần tốt lắm nhưng Ung Chính tựa hồ là một Hoàng đế khắc bạc. Tiền đồ gia tộc thật sự khó nói.

Bất quá, nếu ta phản đối ở riêng, lấy tình huống hiện tại của ta lời nói cũng không có bao nhiêu phân lượng, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước.

Hoàng đế ra ngoài du ngoạn, Thập tam a ca tuy rằng không có tước vị, không có chức vụ nhưng Hoàng đế nhiều lần mang theo hắn bên người. Nhìn không giống như một lần nữa đạt được sủng ái mà là mang theo bên người để an tâm. Ta không thử đoán trong đó đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ tận lực làm tròn chức trách của mình.

Khang Hi năm thứ năm mươi, ta lại lần nữa theo hắn đi tái ngoại. Tinh thần hắn vẫn thực sa sút, thân thể cũng không hảo cho nên đại đa số thời điểm chỉ nằm trong màn, chỉ khi bị điểm danh mới tham dự yến hội, cũng ít tham gia săn bắn.

Ta sẽ không nói lời gì cũng không quan tâm chuyện gì. Ta chỉ trầm mặc mà kiên định cùng hắn. Thời điểm đang nhìn trời, chúng ta có thể làm gì đâu? Kiên nhẫn chờ hoặc là hường thụ hắc ám.

Kỳ thực ta thực thích ở tại màn lý hoặc ngẫu nhiên đi theo Thập tam a ca đi địa phương người khác không đi săn. Nơi yến hội cũng không phải nơi thoải mái, có lẽ có người cảm thấy được tham gia là vô cùng vinh quang. Lấy thân phận thị vệ, luôn đứng còn không nói lại phải thường xuyên quỳ xuống trả lời cái này, giải đáp cái kia vấn đề. Ngẫu nhiên có nhóm chủ tử cao hứng thì phải giống như con hát đi lên luận võ, thưởng cho ngươi một ly rượu còn phải dập đầu tạ ơn. Đó cũng không phải những ngày thoải mái nhưng ta không thể lựa chọn.

Ta cảm thấy người hiện đại thích ứng sinh hoạt thế này không khó. Nhưng trừ bỏ quan trường với những tên giảo hoạt cùng mã thí, có thể sinh hoạt như cá gặp nước chỉ sợ không nhiều lắm. Ít nhất ta không nằm trong đó.

Ta tính tình bộc trực, liền tính đời này học được thõa hiệp biết quỳ xuống cũng không thay đổi được tính tình ta. Ta có thể tiếp nhận mệnh lệnh, chịu được bất công, lấy gia đình làm trọng nhưng ta vĩnh viễn không học được tươi cười nghênh đón người, không học được nói những lời hay, không học được ở thởi điểm chủ tử cao hứng đi chê cười người khác, không học được ở thời điểm chủ tử cần đi làm những việc mờ ám, cũng không học được hạ mấu chốt lương tri xuống thấp.

Cho nên lúc ở phủ thái tử, ta không được xem là tâm phúc của hắn bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không chủ động chém giết bá tánh bình dân, bắt người trộm đưa đến đông cung thái tử. Trừ phi hắn ra lệnh cho ta.

Thật may mắn Thập tam gia tựa hồ cũng không thích những việc này.

“Mộc Thái, người là người chăm làm việc lại bị bôi nhiều hắc oa như vậy lại có thế hệ trước làm chỗ dựa nhưng cuối cùng lại bị biếm đến chỗ a ca không có tiền đồ nhất, ngươi vì cái gì không sốt ruột, không uể oải?”

Ta ngẩn ngơ, không nghĩ hắn sẽ đột nhiên cùng ta tâm sữ, nghĩ nghĩ đáp: “Còn chưa tới tuyệt cảnh.”

Hắn nhìn ta trong chốc lất, bỗng nhiên nở nụ cười, “Mộc Thái, ngươi tốt lắm”, sau đó lại nói: “Tứ ca đối đãi với ta luôn tốt lắm, ta nghĩ ta hướng hắn đề cử người, hắn sẽ không cự tuyệt. Ta cũng biết ngươi là người chăm chỉ, từ ca thực thích người như vậy, ngươi cũng không cần vì ta mà chậm trễ tiền đồ.”

Ta biết rõ nếu không muốn bị người nói thành Lã Bố loại “nô gia tam tính” tốt nhất nên giống như Trương Liêu, lão bản chết mới đổi chủ. Lần đầu tiên ta thay đổi chủ tử là bị thái tử ghét mà đuổi đi, không ai có thể nói gì ta. Nhưng nếu nay bỏ Thập tam a ca đang gặp vận rủi, ta đây sợ chính là không còn tiền đồ. Nơi đây xã hội rất coi trọng phẩm chất của người làm, ngôn hành không cẩn thận có khả năng bị chỉ trích thành phản bội.

Vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài chỗ nào cũng không đi, nguyện ý đi theo Thập tam gia.”

“Liền tiền đồ cũng không để ý?”

Ta trầm mặc một lúc, “Nô tài ngu ngốc cũng không có bao nhiêu bản sự, chỉ biết thành thực làm việc, trung tâm với chủ mà thôi.”

Hắn lộ ra một chút tươi cười, nâng ta đứng lên, “Hảo, vậy vẫn đi theo gia đi.”

“Dạ”, mặt không chút thay đổi nhưng trong tâm ta nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ có phải hắn thử ta không nhưng hẳn là ta lựa chọn đúng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui