Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau khi Trì Dĩ Khâm rời khỏi, Đường Đường ngồi xuống mép giường.
Khóe môi cô ấy nhếch lên, nở nụ cười lạnh, một tay đặt trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối.
Cô ấy quay đầu nhìn Thời Anh, vẻ mặt vân đạm phong khinh [1].
[1] Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ý chỉ sự bình tĩnh, thong dong.
“Giấu em, kéo em vào danh sách đen, rồi lại trốn em.” Đường Đường liệt kê từng tội trạng của cô, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Nói đi, rốt cuộc là chị muốn thế nào?”
“Nếu câu trả lời không làm em hài lòng, chị sẽ xong đời.”
“Không muốn gì cả.” Thời Anh nhỏ giọng phản bác, sau đó nói: “Muốn em bình tĩnh thôi.”
“Là em bình tĩnh hay chị bình tĩnh.” Đường Đường nói, nhìn chân cô, cười nhạo: “Thời đại tiểu thư, chị bình tĩnh đến mức chân cũng què luôn rồi này.”
Thời Anh biết mình không nói lại cô ấy, cũng biết đang đuối lý, cho nên dứt khoát không nói gì.
Cô cúi đầu, không nói một lời.
Lại là cái dáng vẻ như đấm vào bông này.
Đường Đường nhìn, biết tiếp tục nói cũng vô dụng, có nói thêm một trăm câu, cô cũng không đáp lại một câu.
Vì thế cô ấy dứt khoát nói sang chuyện khác.
“Vừa rồi chính là cái tên điếc nhà họ Trì?” Đường Đường nói chuyện luôn không dễ nghe, rất thẳng thắn: “Sao trông anh ta như nghe được em nói chuyện thế?”
“Anh ấy tên Trì Dĩ Khâm.” Thời Anh nhắc tới anh liền có dũng khí, sửa lại: “Không phải tên điếc gì cả.”
“Anh ấy xem hiểu khẩu hình.” Thời Anh giải thích thêm một câu.
Đường Đường nhíu mày, cảm thấy khẩu hình gì đó mà cô nói cách mình thật xa xôi, không phải thứ cô ấy có thể hiểu được.
“Nên? Tai chữa được không?” Đường Đường suy nghĩ một lát, hỏi tiếp.
Thời Anh ngẩn ra, cảm thấy may mắn vì cô vừa bảo Trì Dĩ Khâm rời đi.
Nếu không anh thấy được những lời này, chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái.
“Chuyện này không quan trọng.” Ngữ điệu Thời Anh kiên định, nói: “Dù tai anh ấy có thể tốt lên hay không thì bọn chị cũng đã kết hôn rồi.”
Nếu đã kết hôn, đó chính là lời hứa hẹn cả đời của cô.
“Kết hôn thì sao, ly hôn là được rồi.”
Đường Đường vừa thốt ra câu này, sắc mặt Thời Anh lập tức không tốt.
Cô mím môi, không vui nhìn Đường Đường, cũng chỉ nhìn như vậy, không nói một lời.
Đường Đường lảng tránh ánh mắt cô, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên.
Thời Anh trưng ra biểu cảm như vậy, cộng thêm việc không nói lời nào, cơ bản là bày tỏ cô đang tức giận.
Trước đây Đường Đường cho rằng Trì Dĩ Khâm kia là người không tốt, thế nên mới vô cùng tức giận, nhưng vừa rồi nói mấy câu, phát hiện hình như anh cũng không tệ lắm.
Tuy là bị điếc, nhưng trông khá giống người bình thường, đối xử với Thời Anh cũng không tồi.
Thời Anh để ý anh ta như vậy… Cô nói những lời này trước mặt Thời Anh, đúng là hơi quá.
“Được rồi, không ly hôn, chị nói không ly hôn thì không ly hôn.” Đường Đường im lặng một lát, miễn cưỡng nhếch môi, gật gật đầu.
Lúc này gương mặt Thời Anh mới hòa hoãn lại.
“Chị nói cho em biết, trước mặt Dĩ Khâm, em đừng nói mấy lời này.” Thời Anh cắn môi, ra vẻ hung dữ: “Nếu không chị sẽ thật sự tuyệt giao với em.”
“Cái đồ thấy sắc quên bạn.” Đúng là gan lớn bằng trời, dù thật sự tuyệt giao, Đường Đường cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên cô ấy cảm thấy lời cô nói không có chút sức uy hiếp nào.
“Nhưng muốn qua cửa em, không dễ vậy đâu.”
...
Lúc Trì Dĩ Khâm quay lại phòng bệnh, Đường Đường đang ầm ĩ với Thời Anh.
Nguyên nhân là vừa rồi Đường Đường nói chuyện với Thời Anh, đột nhiên phát hiện trên người cô mặc váy hai dây gợi cảm, thế là nhất thời hiếu kỳ, trêu ghẹo cô vài câu, hỏi cô ở bệnh viện, sao còn mặc như vậy.
Vì thế hai người liền ầm ĩ.
Đường Đường một hai phải xem bên trong cô có mặc nội y không, đương nhiên Thời Anh không cho, vì thế một người liên tục hướng lên trước, một người liên tục trốn ra sau.
Đúng lúc Trì Dĩ Khâm nhìn thấy cảnh này.
Gương mặt anh u ám, đẩy cửa tiến vào, bước nhanh đến tủ đầu giường, để đồ trên tay xuống.
Sau đó anh cầm lấy một cái chăn trên giường người nhà bệnh nhân, tiến lên trước một bước, chặn giữa Thời Anh và Đường Đường.
Anh phủ lên người Thời Anh, nhìn Đường Đường, sắc mặt không tốt: “Chân cô ấy có thương tích, cần hạn chế cử động.”
“Có nghe thấy không?” Thời Anh đắc ý, nhướng mày với Đường Đường, lặp lại lời Trì Dĩ Khâm nói: “Kêu em đừng lộn xộn đấy! Trên chân chị còn thương tích.”
“Nếu không có chuyện gì thì mời cô về cho.” Trì Dĩ Khâm nói thẳng, thu hồi ánh mắt, nói: “Đây là bệnh viện, cô ấy cần tĩnh dưỡng.”
Còn bảo vệ thế này.
Không giống những gì mình nghe được, Đường Đường cúi đầu cười nhạt, cảm thấy có thể xem lại.
Xem xem rốt cuộc Trì Dĩ Khâm này là người như thế nào.
Giờ cô ấy càng ngày càng tò mò.
“Đi thì đi.” Đường Đường thu hồi tâm tư, gật đầu, cười nói: “Dù sao em cũng bắt được chị rồi.”
Bắt được rồi thì sẽ không sợ cô lại biến mất không thấy tung tích nữa.
Đường Đường đứng dậy, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, dừng chân, quay đầu hỏi: “Đại tiểu thư, sắp đến sinh nhật chị rồi, tính tổ chức ở đâu?”
Năm nào sinh nhật Thời Anh cũng tổ chức rầm rộ, điều không thể thiếu với đại tiểu thư chính là danh tiếng.
“Chị…” Thời Anh không biết nên trả lời thế nào, nếu không phải hôm nay Đường Đường nhắc đến chuyện sinh nhật thì cô đã quên.
Sinh nhật của cô và Trì Dĩ Khâm đều vào mùa đông, cách nhau khoảng nửa tháng.
“Năm nay chị ở nhà.” Thời Anh nghĩ rồi nói.
“Làm ở nhà cũng được, chị đưa địa chỉ cho em.” Đường Đường cho rằng cô muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà.
“Chị chỉ muốn trải qua sinh nhật cùng Dĩ Khâm.” Thời Anh nhìn xuống, nhỏ giọng nói: “Em có thể gửi quà đến, không cần phải tới.”
“Thời Anh, chị…” Đôi mắt Đường Đường trừng lớn, không ngờ Thời Anh sẽ nói như vậy.
Thật là phát huy bốn chữ “thấy sắc quên bạn” đến cực hạn.
“Nhưng Thời Anh mà em quen… Sẽ không tự mình chịu uất ức vậy đâu.” Đường Đường để lại một câu, không nói thêm gì nữa, quay đầu rời khỏi.
“Ăn sáng đi.” Đường Đường đi rồi, Trì Dĩ Khâm mới thôi chắn trước mặt Thời Anh, cầm bữa sáng đến.
Thời Anh vẫn lấy chăn che mặt, giương mắt lén nhìn anh, do dự muốn nói gì đó.
“Không đói bụng à?” Trì Dĩ Khâm thấy cô bất động liền hỏi một câu.
“Anh lấy áo khoác cho em đi.” Thời Anh mím môi, đôi mắt cong cong: “Về nhà rồi em mặc cái váy này cho anh xem.”
Váy trên người cô là Trì Dĩ Khâm lấy, sau đó cô cũng mặc vào, cô cảm thấy, là Trì Dĩ Khâm hy vọng cô mặc cái này.
Trì Dĩ Khâm nghẹn họng, cởi áo khoác trên người ra.
Anh đưa áo khoác cho cô.
Thời Anh vươn tay ra khỏi chăn, cánh tay tựa như ngó sen, trắng lóa mắt.
Cô thả chăn, đưa tay xỏ áo khoác, Trì Dĩ Khâm cuống quít dời mắt đi, ánh mắt lập loè không ngừng.
...
Một tuần sau, Thời Anh được xuất viện.
Buổi sáng bác sĩ tới kiểm tra phòng, thuận tiện cắt chỉ cho cô.
Thời Anh sợ hãi lùi về, chân cũng thu ra sau, căng thẳng nuốt nước miếng.
Cô giữ chặt tay Trì Dĩ Khâm, kinh hồn bạt vía, quay đầu đi, nhắm mắt lại, không dám nhìn chân mình.
Càng sợ hãi, chân càng run.
“Thứ hai tuần sau là sinh nhật cô?” Trì Dĩ Khâm đứng bên cạnh cô, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thời Anh vốn đang căng thẳng, lúc này ngây ra, sau đó gật đầu đáp: “Đúng thế.”
“Vậy muốn quà gì?” Trì Dĩ Khâm hỏi tiếp, trong giọng còn lẫn chút dịu dàng.
Anh muốn tặng quà cho cô?
Chợt nghe thấy thế, Thời Anh ngây ngẩn cả người, nhất thời còn tưởng là mình nghe lầm.
Trì Dĩ Khâm nói… Muốn tặng quà cho cô…
Thời Anh cảm thấy mấy ngày ở bệnh viện cứ như là trong mơ, hiếm khi Trì Dĩ Khâm có thái độ tốt với cô, tất cả đều trở nên không chân thật.
Nhưng giờ anh đột nhiên chủ động nói muốn tặng quà cho cô, dĩ nhiên là Thời Anh vừa vui vừa bất ngờ.
Cô đang định xác nhận với Trì Dĩ Khâm lần nữa, sau đó hỏi chuyện quà sinh nhật, nhưng còn chưa nói ra miệng, trên đùi đột nhiên đau đớn.
Thật ra cũng không đau lắm, ngưa ngứa, như bị kiến cắn vậy.
Cũng có thể là do quá nhanh, tinh thần cô lại đang trôi dạt nên mới cảm thấy không đau.
Quay đầu nhìn lại, chỉ trên chân đã biến mất.
Trì Dĩ Khâm cũng quay đầu xem, quét qua chân cô, thấy chỉ đã bị cắt, sự dịu dàng vừa rồi cũng biến mất.
Lại biến thành dáng vẻ lạnh lùng kia.
“Được rồi.” Giọng Trì Dĩ Khâm hờ hững, không có độ ấm.
Thời Anh hoàn toàn chưa phục hồi tinh thần.
Một hồi lâu sau, bác sĩ đã đi rồi, Thời Anh mới bừng tỉnh.
Anh nói chuyện quà tặng với cô, chính là muốn dời lực chú ý.
Cho nên… Vẫn là không có quà…
Tâm tình vốn đang hưng phấn lập tức ỉu xìu.
Thời Anh nhìn Trì Dĩ Khâm đi thu dọn đồ đạc, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, giống như đang sốt ruột rời khỏi nơi này.
Thời Anh lập tức mất mát, ngồi trên giường thất thần.
Lần nằm viện này rất bất ngờ, trong thời gian đó Trì Dĩ Khâm cũng chỉ về nhà một lần, cầm chút quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Tính ra cũng không được bao nhiêu.
Trì Dĩ Khâm nhanh chóng thu dọn xong.
“Có thể đi rồi.” Trì Dĩ Khâm quay đầu nhìn Thời Anh, nói.
Thời Anh ngồi trên giường, chờ Trì Dĩ Khâm đến.
Mấy ngày nay cô muốn đi đâu, hoặc là Trì Dĩ Khâm bế cô, hoặc là đỡ cô.
Nhưng Trì Dĩ Khâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý sang đây.
“Bác sĩ nói cô nên xuống giường đi lại nhẹ nhàng, nếu không sẽ dễ tắc động mạch.” Trì Dĩ Khâm nhìn xuống, giọng lạnh lùng: “Chắc là cô có thể tự mình đi được rồi.”
Thái độ của của anh chuyển biến ngay trong một đêm.
Thời Anh cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng từ hôm qua cho tới hôm nay không có chuyện gì xảy ra, sao anh đột nhiên…
“Dĩ Khâm.” Thời Anh nhỏ giọng gọi tên anh.
Trì Dĩ Khâm đứng vuông góc với giường, không nhìn Thời Anh, dường như không biết cô đang nói.
“Còn chưa đi sao?” Một lát sau, anh hỏi Thời Anh.
“Vâng.” Thời Anh đáp một câu, giọng tủi thân..