Từ từ!
Nữ nhân lúc này mới chợt nhận ra bát cơm mà Tiêu Kinh vừa ăn có chỗ thì khô vàng, chỗ thì cháy đen, rõ ràng là cơm khê, nhưng mà cơm ở trong bát của nàng lại mềm mại trắng trẻo, mùi cơm thơm dẻo vô cùng.
Nhận ra được điều này, nàng trộm nhìn về phía Tiêu Kinh, nhưng mà tầm mắt vừa đưa ra đã bị thu lại ngay lập tức.
Đồ lưu manh
Đăng đồ tử
Ngoạn ý nhi trong đũng quần của Tiêu Kinh đứng sừng sững dựng thành lều như thế kia thì làm sao có thể giấu đi đâu được?
Thật vất vả mới có được một chút thiện cảm liền tức khắc tan thành mây khói.
Nữ nhân chậm rãi ăn từng miếng, Tiêu Kinh cũng không nói lời nào, cứ ngồi như vậy chờ, tầm mắt vẫn luôn để ở trên người nàng, nhìn vào đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại mà hắn cảm nhận được dưới bụng cương cứng.
Một lúc lâu sau, động tác ăn của nữ nhân chậm dần, đôi đũa ở trong tay nàng cũng dừng lại.
Nàng nhìn đầu ra hiệu.
Đây cũng có thể coi như là lần đầu tiên nữ nhân chủ động giao tiếp với hắn.
Bọn buôn người là lũ thương nhân gian trá, người bình thường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được là nữ nhân đã bị phá tướng, vì thế mới không giấu giếm chuyện này, nhưng mà việc nữ nhân không thể nói chuyện lại không thể bị phát hiện ngay lập tức được, bọn chúng sợ Tiêu Kinh biết rồi sẽ đổi ý trả lại hàng, cho nên lúc Tiêu Kinh bỏ đi mới cố tình dặn theo câu cuối cùng kia.
Lúc đầu Tiêu Kinh cũng không phát hiện ra, nhưng mà nữ nhân cùng hắn đấu đá mấy lần đều chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ nghẹn ngào, ngay cả tiếng thét chói tai cũng không có, hắn nhận ra rồi nhưng mà không sao, hắn là người thích thanh tịnh, cũng không thích nói chuyện.
Nhưng mà nữ nhân vẫn còn có thể phát ra được âm thanh, như vậy có nghĩa là không phải bị câm bẩm sinh, cũng không thấy vết thương nào ở trên cổ, có lẽ tìm đại phu chữa thử sẽ khỏi được.
Tiêu Kinh đã nghĩ kỹ những thứ này từ trước, hắn hỏi nàng, “Ăn no chưa?”
Nữ nhân gật đầu, lại thoáng nhìn chút cơm thừa ở trong bát rồi nhíu mày lại, không biết là do sợ lãng phí hay là sợ Tiêu Kinh tức giận.
Tiêu Kinh chỉ duỗi tay qua nhận lấy bát cơm, bàn tay thô to chạm vào đầu ngón tay làm nàng có chút run rẩy.
Hắn cũng không chú ý đến những thứ đó, cúi đầu ăn hết sạch chỗ cơm thừa của nàng không sót một hạt nào.
Nữ nhân định cản lại nhưng mà mọi thứ diễn ra quá nhanh nàng không kịp làm gì.
Ăn xong cơm, Tiêu Kinh ôm nữ nhân trở về giường, mặc kệ nàng ngồi đấy, xỏ lại giày của hắn vào chân rồi bắt đầu đi làm việc.
Hắn bê bàn xuống bếp, mang bát đũa với nồi cơm đi rửa, giặt lại quần áo cùng với giày một lượt cho sạch sẽ.
Tiêu Kinh sống một mình cho nên những việc này hắn làm rất thuận tay.
Nữ nhân ngồi ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng lại giằng co mâu thuẫn, nghe thấy những tiếng động không ngừng truyền đến từ bên ngoài, lúc này nàng mới tin là Tiêu Kinh thật sự mặc kệ nàng, thân thể cứng đờ dần thả lỏng xuống.
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà cuối cùng cũng đã biến mất, trong phòng không có nến trông lại càng trở nên tối tăm.
Nữ nhân nhìn thẳng vào cánh cửa lúc này vẫn đang rộng mở, nam nhân không để ý đến nàng, cũng không trói nàng lại.
Có nên trốn đi không?
Nàng nhăn mày tự hỏi, nhưng lại không thể hạ quyết tâm.