Tháo Hán Cùng Kiều Nương


“Song Nương! ”

Lê Viễn nhỏm dậy, bàn tay đặt ở trên vai của Song Nương, nhẹ nhàng mà đẩy nàng ra.

Song Nương vẫn cầm lấy côn thịt của hắn, đầu lưỡi liếm láp, ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng lấp lánh ngước lên nhìn Lê Viễn, nhẹ nhàng nói, “Đến lúc này rồi mà chàng vẫn còn cảm thấy ta không cam tâm tình nguyện gả cho chàng sao?”

Ở trong phòng tuy không thắp nến, cũng không có ánh trăng chiếu vào, thế nhưng Lê Viễn lại có thể nhìn thấy nét mặt động tình, đôi môi kiều diễm cùng với con ngươi thanh triệt sáng ngời của nàng, bên trong tất ca đều là hình bóng của hắn.

Lê Viễn run lên, côn thịt cũng trướng to hơn, đỉnh lỗ nhỏ không nhịn được mà co rút, đột nhiên phun ra một cỗ chất lỏng nóng rực.

Song Nương không ngờ lần này hắn lại bắn ra nhanh như vậy, nàng không kịp đề phòng liền bị tinh dich trắng đục nóng bỏng phun đầy lên mặt, còn bắn cả lên đầu lưỡi của nàng.

Nóng bỏng, sền sệt, nùng đục, tanh hôi,!

Nên nuốt vào hay nên nhổ ra đây?
Một ngày nọ, nữ nhân giờ đây đã có thể nói chuyện bình thường tiến đến nói với Lê Viễn, “Cảm ơn huynh, Lê đại ca.



Nàng không biết đến quy củ ở trong thôn, chỉ cảm thấy tuổi tác của Lê Viễn gọi một tiếng đại ca là được rồi.

Đã nhiều năm cũng không có ai gọi Lê Viễn như vậy, đến cả bà nương kia của nhà hắn cũng không gọi hắn là ca ca bao giờ, hắn vui vẻ bật cười.

Tiêu Kinh đứng ở một bên nghe được, cau mày lại lộ rõ vẻ mặt không vui.

Hắn chăm sóc cho nàng lâu như vậy cũng chưa từng nghe thấy nàng gọi một tiếng Tiêu đại ca, thế mà lại gọi Lê Viễn như vậy.

Hơn nữa, đến cả hắn còn gọi là Lê thúc, bối phận đảo lộn như thế này thì phải gọi thế nào?

Nam nhân cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng không biết phải làm gì.

Sau này, bỗng có một ngày hắn chợt nhớ lại chuyện này, chờ đêm xuống liền thao nàng ác liệt hơn, mãi cho đến khi nữ nhân không chịu nổi, mềm mại gọi một tiếng ‘ca ca’ thì hắn mới chịu tha cho nàng.

Tiêu Kinh cũng không phải là cố tình lãnh đạm với Song Nương mà là do trước kia đã từng xảy ra một số chuyện, bây giờ Song Nương đã là nương tử của Lê Viễn, hắn cần phải tị hiềm.

Đây cũng là sự cẩn thận hiếm thấy được ở hán tử thô lỗ này, nhưng dù sao thì vẫn trông như đẩy người khác ra xa ngàn dặm vậy.

Cũng may là Song Nương tính tình rộng lượng không để ý đến mấy thứ này, chứ nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ cho rằng Tiêu Kinh tránh nàng như rắn rết, ngay cả một câu chào hỏi lịch sự tối thiểu cũng không có.

Cái ấm thuốc Song Nương mang đến tuy đã cũ nhưng mà được Lê Viễn sắc thuốc từ năm này qua năm khác, dần tẩm bổ ra được dược tính hiếm có khó tìm.

Tiêu Kinh từng nghe Lê Viễn nói qua nhưng hắn cũng không hiểu cho lắm, chỉ biết đây là đồ tốt, thế nên bây giờ dùng phá lệ mà cẩn thận, miễn cho thô tay thô chân làm vỡ nát, đây là đồ có tiền cũng không mua được.

Một lúc lâu sau, ấm nước thuốc bắt đầu sôi trào, phát ra tiếng lộc cộc, hơi nước mang theo dược vị lượn lờ tản ra làm nam nhân lo lắng cả đêm qua lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

May mà hắn có tiền, cũng có thuốc, không phải giống như năm mười hai tuổi, cứ như vậy trơ mắt ra nhìn cha mẹ cùng với muội muội tất cả đều chết đi vì ôn dịch, lúc chết cũng gầy trơ cả xương ra vì đến cả một miếng cơm cũng không có để mà ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui