Tháo Hán Cùng Kiều Nương


Đối với kiểu này, hắn đã sớm có phòng bị.


Hắn dùng một tay ôm lấy mông của nữ nhân, một tay còn lại ấn ở phía sau lưng nàng, cả hai tay đều dùng chút sức lực khóa trụ nàng lại như gông cùm, không để nàng vùng vẫy chút nào.


Nữ nhân bị nhốt ở trong lồng sắt đã nửa tháng nay, mỗi ngày chỉ có nửa bát nước cơm để bọc bụng nên đã sớm không còn sức nữa, nhưng mà nàng xuống tay lại không hề nhẹ chút nào, vừa kêu lên phản đối vừa cào rách cả da cổ của Tiêu Kinh.


Tiêu Kinh phẫn nộ nhíu mày, đánh vào mông nàng gầm lên, "Đừng có lộn xộn, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.

"

Nam nhân cao sừng sững như ngọn núi, nữ nhân bị hắn ôm ở trên eo so với lúc tự đứng bằng hai chân còn cao hơn, nhìn xuống thôi cũng đã đủ sợ rồi.


Nhưng mà cuối cùng nữ nhân an tĩnh lại không phải là vì lời đe dọa của Tiêu Kinh, cũng không phải vì cái tét vào mông kia, càng không phải vì nỗi sợ hãi ở trong lòng, mà là bởi vì bị kìm kẹp trong đôi tay cứng như thép của hắn.


Nàng vô lực mà ghé vào vai Tiêu Kinh, khẽ nhếch lên đôi môi khô khốc mà thở phì phò.



Tiêu Kinh còn tưởng rằng nữ nhân này cuối cùng cũng biết an phận thì trên vai lại bắt đầu có chút đau đớn!

Nữ nhân nhe răng ra mà hung hăng mà cắn vào da thịt hắn qua lớp quần áo, con ngươi đen nháy chợt lóe lên thú tính.


Chút đau đớn này đối với Tiêu Kinh cũng chẳng khác gì bị muỗi đốt cả, hơn nữa thân thể cứng rắn của hắn toàn là cơ bắp, cắn vào thì chắc chắn cũng chỉ đau răng của nàng.


Tiêu Kinh cũng không thèm để ý, cứ thế đi thẳng về phía trước.


Quả nhiên chẳng bao lâu sau, khớp hàm của nữ nhân dần buông lỏng ra, cái miệng nhỏ vẫn thở phì phò nhưng càng lúc càng yếu hơn.


Lần này thì nàng thật sự đã không còn sức lực để chống cự được nữa.


Tiêu Kinh cong khóe môi lên cười như không cười, khuôn mặt thô tục hiện lên một tia tà khí.



Nữ nhân thở phì phò lại toàn hít phải mùi thối hoắc ở trên người Tiêu Kinh.


Sáng nay hắn phải khiêng cả một con lợn rừng, mùi hôi của con súc sinh kia toàn bộ dính ở trên người của hắn, đã thế hắn lại còn phải đi mấy chục dặm đường núi, cả người đầy mồ hôi, không thối mới gọi là lạ.


Thế nhưng không hiểu vì sao, nữ nhân phảng phất như còn ngửi thấy được mùi gỗ mang theo hơi thở tươi mát của núi rừng giống như cái chặn giấy mà trước kia nàng đã thích nhất, lúc nào viết chữ hoặc vẽ tranh cũng phải để ở bên cạnh.


Nhưng mà tại sao trên người hán tử hương dã này lại có thểvị cao nhã đó được?

Chắc là nàng đang nằm mơ…

Nữ nhân bất tri bất giác đã ngủ từ lúc nào không hay.


Thật ra thì mùi ở trên người nàng cũng không hề dễ ngửi chút nào, vừa có mùi bùn đất dơ bẩn lại còn mang theo cả mùi máu tươi, ai đến gần cũng sẽ phải chau mày lại, nhưng mà Tiêu Kinh đã từng ngửi qua cả mùi xác thịt phân hủy thối rữa cho nên chút hôi hám bẩn thỉu này đối với hắn căn bản cũng không là gì cả.


Ngược lại sau khi nữ nhân ngủ thiếp đi, thân thể mềm mại dịu ngoan dựa vào hắn lại truyền tới một mùi hương thơm ngọt đặc trưng của nữ nhân khiến cho dương vật ở đũng quần của hắn nhỏm dậy.


Nữ nhân này tuy hơi bẩn, mặt lại còn bị phá tướng nhưng dù sao thì cũng là do chính tay hắn lựa chọn, về nhà tắm rửa sạch sẽ, chỉ cần có thể làm ấm giường sinh con cho hắn là được rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận