Tiêu Kinh cầm lấy lọ thuốc, cũng không tiễn Lê Viễn ra cửa, cứ mặc kệ hắn tự đi về một mình.
Hắn kéo chăn cho nữ nhân, thấp giọng nói, “Cứ yên tâm ngủ đi, nàng là nương tử của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.
”
Nữ nhân nghe lời nhắm mắt lại, không phải là bởi vì mệt nhọc, nàng đã ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại cho nên bây giờ ý thức đang rất rõ ràng.
Nàng chỉ là không biết phải đối mặt với Tiêu Kinh như thế nào
Nương tử của hắn!
Rõ ràng là vận mệnh của nàng, vậy mà ngay cả quyền làm chủ cũng không có, cứ như vậy mà bị hai lương bạc bán đi sao?
Thân mình tốt hơn, tâm tư liền trở nên bướng bỉnh.
Thứ mà nàng ghét bỏ không phải là Tiêu Kinh, mà là loại thủ đoạn buôn bán này.
Được Lê Viễn xác nhận đã khỏi bệnh xong, nữ nhân lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa, mỗi ngày Tiêu Kinh đều đặn đưa ba bữa cơm nóng hổi đến tận mép giường cho nàng ăn.
Nữ nhân sợ Tiêu Kinh lại giống như lần trước mà bón cơm cho nàng nên cũng không dám ngang ngược nữa, ngoan ngoãn mà ăn cơm.
Nàng cũng không để bụng việc đồ ăn có ngon hay không, ăn no là sẽ buông đũa, sau đó Tiêu Kinh sẽ cầm lấy bát của nàng, nhanh chóng ăn hết sạch tất cả cơm thừa.
Nữ nhân cũng đã thử cố gắng ăn hết sạch cơm không để dư thừa, nàng không muốn nhìn đến nam nhân giao triền nước bọt gián tiếp với nàng giống như là thân mật lắm vậy.
Nhưng mà lúc nào hắn cũng xới cả một bát tô cơm to đùng, cho dù nàng có hai cái dạ dày đi chăng nữa thì cũng không thể ăn hết được nên chỉ có thể buông xuôi.
Mấy ngày này, Tiêu Kinh luôn bận rộn tất tả ngược xuôi, có lúc trở về quần áo trên người đều bẩn thỉu, chắc là vào trong núi hoặc xuống làm ruộng.
Nữ nhân cũng không quan tâm, nàng nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không kêu rên một tiếng, cũng không muốn động đậy chút nào, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Tiêu Kinh.
Lúc hắn không có ở nhà, nàng sẽ ngồi dậy mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, xa xa là dãy núi xanh mượt, gần hơn có thể nhìn thấy mấy cái nhà tranh.
Phong cảnh trông thật sự rất giống với những gì mà nàng đã từng học trước kia trong những câu thơ, chỉ có điều lúc này nàng không cảm nhận được thích thú mơ mộng chút nào.
Nơi này không phải là nhà của nàng
Điều an ủi duy nhất đối với nàng là một trận gió mát mang theo mùi cây cỏ cùng với bùn đất thổi vào qua cửa sổ khiến cho nàng cảm thấy như mình vẫn còn sống.
Thân thể của nàng đã tốt hơn, tay chân hoàn toàn được tự do, có thể xuống giường, cũng có thể đi lại được bình thường.
Nếu đã không thích nơi này, cũng không thích nam nhân kia, vậy tại sao mà nàng lại không trốn đi?
Trong lòng nữ nhân cũng không có đáp án, nàng chỉ thất thần nhìn ra bên ngoài.
Bỗng dưng ở ngoài sân dần xuất hiện tiếng bước chân kì lạ, nữ nhân không lên tiếng, mở hé cửa sổ to hơn một chút để nhìn người vừa mới đến rõ hơn.
Đó là một nữ nhân mặc áo váy màu xanh biếc, trong tay cầm theo một cái rổ, đứng ở ngoài sân gọi tên Tiêu Kinh.
Nàng nhìn đến gương mặt của người kia, lập tức giật mình có chút hoảng sợ.
Gần nửa khuôn mặt của người kia là một cái bớt màu đỏ sậm, trông thật sự có chút doạ người.
Nàng mới chỉ là đâm đầu vào cột để lại một vết sẹo thôi đã cảm thấy mình bị phá tướng rồi, tóc tai luôn thả xuống để che lấp đi.