Lúc ra khỏi cửa chính của công ty Trác Thế Tuyết trông như một các xác không hồn, quan hệ giữa cô và người nhà quả thực vô cùng tệ, hơn nữa cô rất thương mẹ, cho nên khi nãy vừa quát xong trong lòng chợt thấy áy náy, nhưng cô không chịu hạ mình nói xin lỗi.
Gánh nặng cuộc sống và áp lực đều đè nặng trên người cô, cô muốn tìm ai để giãi bày cũng không có, có thể ngoại trừ cô bạn gái Hạ Đồng ra thì không còn ai nữa cả, nhưng tính cách Hạ Đồng... Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện sầu não này, em ấy luôn bỏ ngoài tai vờ nhưng không nghe thấy, cô kể chuyện này cho bạn, thì bạn chỉ bảo Hạ Đồng còn nhỏ làm sao mà thấu hiểu được áp lực của cô, cho nên chỉ biết trốn tránh, cứ chờ thêm vài năm nữa sẽ đỡ hơn thôi.
Trên thực tế cô cảm thấy không phải vậy, sau hai năm nói chuyện cuối cùng cô cũng biết nguyên do, Hạ Đồng chỉ là chơi đùa với cô, thêm một hai năm nữa chán rồi sẽ tìm đối tượng mới để thay, xã hội hiện tại chính là như vậy đó, chán là thay, không thích là thay, làm gì có thứ gọi là tình cảm lâu dài.
Đôi khi cô rất muốn đuổi theo Hạ Đồng mà hỏi, em có thật sự yêu chị không?
Vì sao chị không có cảm giác lâu dài với em?
Vì sao em luôn trốn tránh vấn đề thực tại?
Vì sao em không an ủi chị?
Cô xem Hạ Đồng như là bến đỗ, coi như là cứu rỗi lấy cuộc đời trôi nổi này, giữ lại cái mạng như cỏ rác của cô, thật nực cười, chỉ khi ở cạnh Hạ Đồng cô mới thực sự đường hoàng là chính mình, vì tình yêu đồng giới, ham muốn xác thịt giữa hai người con gái, lại tưởng tượng sẽ cùng em ấy ra nước ngoài kết hôn, và còn có thể sinh con nữa.
Nhưng, nhưng mà...
Trác Thế Tuyết đi đến bên cầu, thời tiết trở lạnh, cô dựa vào thành cầu, nhìn dòng nước chảy xiết, trong đầu là một mớ hỗn độn.
——————————————————————————————————————————————————
Khoảnh khắc cả hai bước ra khỏi nhà hàng Tây đắt tiền, cô đã đề nghị ghé sang công viên một chút, đối phương cũng không hề phản đối, ngược lại còn nắm tay cô vội vàng dắt đi, hai người cũng đi qua một cây cầu như vầy, người kia so với cô cao hơn nhiều, liền có thể đem cô bao bọc trong lòng ngực, bọn họ cứ mặc cho gió lạnh thổi mà đứng sát vào nhau, dựa vào thành cầu nhìn dòng nước chảy bên dưới.
Chị yêu em không?
Trước khi xác nhận mối quan hệ với đối phương, cô không ngừng hỏi câu hỏi này hàng trăm lần.
Tôi yêu em, Thế Tuyết ạ, tôi thật sự thật sự rất yêu em.
Người kia không hề thấy phiền hà mà còn đáp trả lại, trên thực tế câu trả lời này cô cũng đã nghe hàng trăm lần rồi nhưng cô vẫn không thấy nhàm, cứ xác nhận đi xác nhận lại chuyện này.
Chị sẽ yêu em bao lâu?
Tôi sẽ yêu em mãi mãi.
Đối phương đặt lên trán cô một nụ hôn, dường như cảm thấy chưa đủ, từ trán dần dần trượt xuống, đầu tiên là đôi mắt, kế đến là mũi, cuối cùng là môi.
Bọn họ hôn say đắm, như thể không có người tồn tại trên thế giới này vậy, tình yêu của đối phương vô cùng mãnh liệt, cô đắm chìm trong nó, thật sự mong rằng có thế thế này mãi đến tận cuối đời.
————————————————————————————————————————————
Rốt cục là từ khi nào mà mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ?
Sao em không nghe máy?
Sau giờ tan làm em đã đi đâu? Làm gì mà không về nhà?
Tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?
Chẳng phải tôi đã dặn em rồi sao, ngoài tôi ra em không được trò chuyện với bất kỳ khác kia mà? Cô gái trong Wechat của em là ai? Người đàn ông kia là ai hả?
Tôi thật sự quá thất vọng về em, Trác Thế Tuyết.
Loại người vô dụng giống như em, thật sự nghĩ rằng có thể tự lực cánh sinh sao? Không có tôi, em chỉ là một phế vật.
...............
"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Trác Thế Tuyết ôm đầu đau khổ mà ngồi thụp xuống, âm thanh kia vẫn luôn vang vọng trong đầu, không ngừng phát ra, giống như ma quỷ, cứ mỗi lần cô nghĩ tới, y như rằng nó sẽ nuốt chửng cô, cô không ngừng nhớ đến chị ta, dẫu cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, cắt đứt liên lạc với chị ấy, cô được tự do! Trọng điểm chính là cô đã được tự do!
Tự do luôn có cái giá của nó, Thế Tuyết, hãy trở về bên cạnh tôi đi, ta đảm bảo sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn so với hiện tại, tôi có thể cho em những thứ em muốn, chỉ cần em nói một tiếng thôi, được không, chỉ cần em liếc mắt ra hiệu, em muốn đến nơi nào, tôi liền đưa em đi, em muốn cái gì, tôi đều cho em.
1
Tôi không cần.
Đầu của Trác Thế Tuyết chợt đau, cô lấy vỉ Ibuprofen từ trong túi ra uống một viên, không cần biết nó có hiệu quả hay không nhưng cái cô biết được là, nếu không uống thuốc ngay, cô sợ rằng mình sẽ lại bị suy sụp tinh thần giống như mấy năm nay trước mất.
Vì cớ gì cô lại lâm vào cảnh ngộ này, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, có một cô bạn gái, có một con mèo, thuê một căn phòng để ở, ba bữa bốn mùa.
"Hầy."
Cô đứng dậy, nhìn thoáng qua thời gian, đã gần 9 giờ, cô phải về nhà thôi.
Cô từ trên cầu đi xuống, miệng vẫn phả ra khói trắng, tiết trời hôm nay khá lạnh.
"Ha ha ha, thật không? Thú vị vậy à?"
Trác Thế Tuyết nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô ngoái đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy, cô gái đội mũ Beret, áo khoác lông nhung sang trọng, cùng đôi ủng cao cổ lướt qua mặt cô.
Chiều cao, giọng nói , cùng bóng lưng của cô ta đều giống Hạ Đồng y đúc, người cô ấy đang khoác tay là ai? Trông qua thì đó là một người đàn ông vạm vỡ.
Khoan đã, tại sao Hạ Đồng lại khoác tay người đàn ông đó...?
Thêm nữa là hôm nay Hạ Đồng nhắn với cô rằng tan làm phải về nhà vì có chuyện, chẳng lẽ đây là "chuyện mà em ấy nói...?
Trác Thế Tuyết không biết có nên gọi Hạ Đồng quay đầu lại hay không, nếu không gọi em ấy quay đầu thì bản thân sẽ không phải chia tay, đúng không? Cô có thể vờ như chưa thấy gì, sau đó về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, ngày mai đi làm, nhìn thấy Hạ Đồng, vẫn làm ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi, chuyện gì cũng không thấy, thế thì cô có thể tiếp tục mà yêu đương. Còn xét về khoảnh khắc nói với đối phương lời chia tay, sau đó cô khóc lóc van xin, Hạ Đồng sẽ nhìn cô như một đống rác, cô liền hạ mình quỳ xuống trước mặt đối phương cầu xin quay lại.
Nếu gọi mà người kia ngoảnh đầu lại, thì cốt truyện liền được chắt lọc như sau: Hạ Đồng đề nghị chia tay, tiếp đến cô khóc lóc van nài, cuối cùng là hạ mình quỳ gối trước mặt Hạ Đồng xin quay lại.
29 tuổi rồi mà còn quỳ gối xin quay lại...
Trác Thế Tuyết nhìn cái bóng lưng cô gái kia cực kỳ giống Hạ Đồng, trong đầu cô đã sàng lọc những chuyện có thể xảy ra, cô không có dũng khí gọi tên của đối phương.
Cô run rẩy cầm lấy điện thoại hướng về phía bóng lưng người kia chụp một tấm, nhưng rồi nghĩ lại vì không tin đôi phương ngoại tình nên làm con rùa rụt đầu xoá tấm ảnh kia đi.
Trác Thế Tuyết cúi mặt bước tiếp về phía trước, màn đêm tối đen như mực nhanh chóng bao trùm lấy cô, giờ phút này, đột nhiên cô nhận ra rằng mình đã không còn nơi nào để nương tựa.
1
————————————————————————————————————————————————
Hôm sau đi làm, Trác Thế Tuyết vẫn tới lui như thường, trông cô như quên hết chuyện của tối qua, nhưng khi cô thấy Hạ Đồng ăn diện đẹp đẽ bước vào văn phòng, trong đầu cô chợt quay cuồng về câu hỏi tối qua.
"Buổi sáng tốt lành, Thế Tuyết." Hạ Đồng tươi cười chào hỏi cô.
Trác Thế Tuyết đã quá xem thường bản thân mình, cô không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân, cái gì mà vờ như không thấy, cái gì mà làm ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi, cô thấy Hạ Đồng càng lúc càng bước tới gần chỗ mình, lửa giận trong lòng rất nhanh không thể kiềm lại được.
"Lại sao nữa vậy? Trông sắc mặt chị không được cho lắm."
"Không cần lo cho tôi!"
Trác Thế Tuyết bất ngờ đứng dậy, sau đó chạy ra khỏi văn phòng, cô không có cách nào ở chung văn phòng với Hạ Đồng, cô rất sợ bản thân mình sẽ mất khống chế.
Lúc cô đi đến hành lang, thật sự rất phiền lòng, áp lực từ bốn phương tám hướng không người bám lấy cô không buông.
"Tiểu Tuyết, cô có chuyển phát nhanh nè."
Ở hành lang vừa hay có bảo vệ công ty đi qua, thấy cô liền gọi.
"Chuyển phát nhanh ạ? Gần đây có đặt gì đâu."
"Trên mặt viết người nhận Trác Thế Tuyết, sao mà tôi nhớ lầm tên cô được hahaha." Bảo vệ cười nói. "Cô nhanh nhận đi, vừa gửi hôm nay đấy."
Trác Thế Tuyết cảm thấy kỳ lạ, cô đã rất lâu rồi chưa có mua sắm gì trên Taobao cả, ngay cả ngày lễ 11-11 và 12-12 đều không có đặt mua thứ gì.
Cô đi tới phòng an ninh, nhìn thấy một bảo vệ khác nhìn mình, chỉ chỉ về phía cái gói chuyển phát nhanh nhỏ bắt mắt nhất trong đống hàng chuyển phát nhanh nằm trên mặt đất.
Trác Thế Tuyết cầm gói hàng chuyển phát nhanh kia lên, lắc lắc vài cái, bên trong có cái gì đó, cô vừa đi vừa mở, bên là một cái USB màu đen.