Diệp Kính Phân ỷ vào hệ thống an ninh, cho bình thường hắn để cửa sổ mở toang, cửa không thèm khoá, đây là chuyện tốt cho Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm. Thiệu Hinh Ngôn xuất thân là cảnh sát, lúc ở cảnh giáo, thể chất của cô được giá tốt nhất trong tất cả các bạn nữ. Lai lịch của Kiều Tư Lâm là một bí ẩn, nhưng từ thân thủ của anh có thể thấy được không phải dân đầu đường xó chợ.
Hai người họ lẻn vào trong từ ban công tầng hai, vừa vào đã chạm mặt với một bức tường xanh lam treo đầy sơn dầu, cả bầu trời nghệ thuật. Thiệu Hinh Ngôn kinh ngạc nhìn chúng, Kiều Tư Lâm cũng không khác gì cô.
"Dựa vào đống tranh sơn dầu này..." Kiều Tư Lâm chạm vào bề mặt. "Hắn biết thưởng thức sao? Nói không phải chê, trông hắn chẳng giống người yêu nghệ thuật..."
"Tôi cảm thấy rất lạ, vừa nãy đi ngang qua đình viện anh cũng thấy rồi đó. Tôi không thể tưởng tượng được một tên lưu manh du côn như hắn lại có máu nghệ thuật, tổng thể ngôi nhà này hoàn toàn không giống cho người như hắn ở."
"Chính xác, bất luận thế nào cũng đều quái gở. Tôi cứ nghĩ những kẻ mới giàu như hắn sẽ đến phòng trà, nghe những bài nhạc vàng cơ."
Hai người rẽ sang một hành lang khác, ngay lúc lên lầu, họ bất giác nhìn lên tường. Cả hai nhìn thấy một "khu rừng sơn dầu" đặc biệt nhất mà cũng kỳ lạ nhất, đó là chân dung của một người. Tranh vẽ một người nữ tóc trắng, tuy mang dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt hơi liếc, tạo cho người ta cảm giác áp bách. Đôi mắt được miêu tả vô cùng sinh động, như thể giây tiếp theo nó sẽ chuyển động, quét khắp căn nhà.
"Người kia là..." Thiệu Hinh Ngôn chỉ tay người trong tranh, cô thấy quen quen. Bất chợt, cô nhớ tới thông tin Wikipedia mà Chu Bác Hàn từng đưa mình xem. "Chúa ơi! Là Isabella Dietrich!!"
"Gì? Sao cô biết?"
"Tôi từng đọc qua Wikipedia của cô ta, tại sao tranh của cô ấy lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào toàn bộ chỗ này đều là của cô ả?"
"Chậc... Cô ta là người nâng đỡ Diệp Kính Phân, nên hắn trưng hình của cô nàng cũng không có gì làm lạ."
"Anh hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là..." Thiệu Hinh Ngôn vừa nói vừa tiến về phía trước. Đi ngang qua một căn phòng cửa mở toang, đột nhiên xuất hiện một người nữ khiến cô nhảy dựng, nhưng cô khống chế được tiếng thét, Kiều Tư Lâm đủng đỉnh theo sau cô cũng thấy được.
Người con gái xinh đẹp có mái tóc vàng, rõ ràng là người da trắng. Cô ấy đứng trước mặt bọn họ trong một bộ đồ sơ sài, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đang trong tư thế khiêu vũ, một tay giơ lên một tay hạ xuống. Trông không khác gì một con ma nơ canh.
"Hi?" (đọc là hai, "Hi" tiếng Anh á)
Kiều Tư Lâm liều lĩnh chào hỏi đối phương, nhưng người phụ nữ kia không hề có phản ứng, trông như thể đã chết. Nói đúng hơn là không giống người sống.
"Cô ấy ngủ rồi ư? Nhưng có ai ngủ mà giữ tư thế này cơ chứ?"
Có lẽ do Kiều Tư Lâm tiếp xúc với xác chết quanh năm, anh không tỏ ra sợ hãi như Thiệu Hinh Ngôn. Sau khi thấy đối phương không phản ứng gì, ngược lại càng thêm lớn mật tiến lại, chạm vào làn da người nữ này.
"Không phải nhựa." Kiều Tư Lâm giật thót rồi nói. "Không phải làm từ nhựa, cô ấy là người sống."
"...?!"
Thiệu Hinh Ngôn nghe xong, lông tơ dựng lên hết, cô há hốc mồm nhưng lại không thốt được lời nào.
"Đúng thế, cô ấy là người sống, hơn nữa còn..." Kiều Tư Lâm dò mạch ở cổ tay người nữ. "Cô ấy có mạch đập."
Kiều Tư Lâm thăm dò dưới mũi. "Vẫn còn thở, cô ấy hoàn toàn trong trạng thái sống."
"Gì cơ!"
Thiệu Hinh Ngôn nghe đến đó, nỗi sợ lập tức tan biến, cô rảo bước nhanh đến, lay mạnh bả vai cô gái kia. "Mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi! Cô ổn chứ? Dậy đi!"
Cô gái tóc vàng vẫn như cũ không mở mắt, ngoài trừ mạch đập, còn thở thì giống hệt như con rối gỗ không có sự sống. Mặc cho Thiệu Hinh Ngôn kêu gào thế nào, cô ta vẫn thờ ơ.
"Đây rốt cục là chuyện quái gì vậy?"
Thiệu Hinh Ngôn nhìn cô gái tóc vàng rồi tự lẩm bẩm một mình, cô đang trong trạng thái bất lực, không có cách nào chấp nhận sự thật, không có cách nào lấy lại tinh thần.
Thời khắc này không khí xung quanh chợt lạnh, Kiều Tư Lạnh phát hiện máy lạnh trên đầu mình được bật, anh lập tức giữ chặt Thiệu Hinh Ngôn chạy tới gian tủ trong phòng nghỉ. Mở cửa ra thì phát hiện đó là tủ quần áo, anh không nghĩ ngợi gì thêm, trực tiếp đẩy Thiệu Hinh Ngôn vào trong, sau cũng tự mình chui vào, đóng cửa tủ lại.
Cộp cộp cộp cộp cộp
Toàn bộ căn phòng lóe lên ánh vàng cam của đèn điện, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc vô cùng ồn ào, ồn đến nỗi mọi thứ đều rung lên.
"Sophia! Sophia!" Là giọng của Diệp Kính Phân.
Dưới lầu truyền đến tiếng hô lớn, Kiều Tư Lâm nhìn qua khe hở, thấy được cô nàng tóc vàng đang đứng bị Diệp Kính Phân gọi, từ từ mở mắt, động tác chậm chạp như người máy.
"Đ*t... Cô nàng kia chuyện quái gì thế?" Kiều Tư Lâm không khỏi bàng hoàng mà nhỏ giọng gọi Thiệu Hinh Ngôn. "Hinh Ngôn."
"Tôi thấy rồi." Thiệu Hinh Ngôn ngồi xổm bên cạnh Kiều Tư Lâm. "Bộ dạng của cô ấy như thể chỉ là tuân theo mệnh lệnh vậy, đúng dọa người."
Sophia trông không có động tĩnh, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng bước đang đi tới gian phòng. Đôi giày da "cộp cộp" mà Diệp Kính Phân bước sàn, họ có thể đoán được hướng đi của hắn.
"Sophia!" Diệp Kính Phân đã gạt phăng thái độ gắt gỏng ở ngoài cổng sắt, hắn tiến đến trước mặt cô gái tóc vàng, dịu dàng nắm lấy tay cô. "Hà, đã lâu anh không gặp em rồi, nhớ em quá."
"Em cũng nhớ anh, Kính Phân." Cô gái Sophia bị gọi chợt cười tươi, có điều nụ cười ấy không được tự nhiên, biểu cảm như được lập trình sẵn. "Em rất vui vì tối nay anh đã về."
"Em không giận anh chứ?"
Tuy Diệp Kính Phân hỏi vậy, cũng thừa biết đối phương vĩnh viễn không thể tức giận.
"Phải rồi, anh có mua quà từ Hồng Kông cho em, không biết em có thích không..." Lúc nói những lời này, Diệp Kính Phân bất ngờ tỏ thái độ hơi khiêm tốn. "Anh mong em thích chúng."
"Kính Phân tặng cái gì, em đều thích."
"Nghe em nói vậy, anh thật sự rất vui." Diệp Kính Phân như một đứa con nít được khen, vui đến mức mém nhảy cẫng lên. "Món quà ấy đặt ở tầng một, em đi lấy đi, anh tắm trước đã. Sau đó đợi nhà bếp làm cơm, hai ta cùng nhau ăn tối nhé, được không?"
"Dạ."
Cô gái tóc vàng trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười, như thể cô ấy không thể bày ra biểu cảm khác vậy. Cô ấy đối với Diệp Kính Phân là ngoan ngoãn nghe lời, không thể nói ra từ "không". Nhưng cô ấy càng làm như vậy càng khiến người khác khiếp hãi. Cô tuy có sinh mệnh nhưng lại trông như không có, cô là người sống nhưng lại trông nhưng không sống.
Rốt cục cô ấy đã trải qua điều gì mà bị biến thành như vậy. Trong não cô ấy cũng có mấy thứ đốm đen ư?
Sau khi Sophia ra ngoài, Diệp Kính Phân bước lại tủ quần áo, Thiệu Hinh Ngôn cuộn tay thành đấm, cô tức đến run người. Thấy cô giận dữ như vậy, Kiều Tư Lâm chỉ đơn thuần đưa khẩu súng trường giấu trong ba lô sau lưng đưa cho Thiệu Hinh Ngôn.
Ngay khi cánh cửa vừa hé ra, Thiệu Hinh Ngôn dùng sức đá văng cửa, giơ khẩu súng trường lên đập mạnh vào đầu Diệp Kính Phân. Diệp Kính Phân làm sao đoán được có người đang núp trong tủ áo của hắn.
"Đ*t m* mày! Thằng chó m* khốn nạn!
Diệp Kính Phân còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh đến ngất xỉu. Trước khi rơi vào cơn mê, bên tai hắn vẫn còn vang vọng tiếng gào thét, chửi rủa của Thiệu Hinh Ngôn.