Thao Túng Tim Tôi

Trác Thế Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào cô gái trong gương, có chút không quen.


Làn da của cô có phần rạng rỡ hơn trước rất nhiều, có lẽ không còn phải nhọc lòng vì công việc cũng như đối nhân xử thế nữa nên ngay cả quầng thâm cũng giảm đi đáng kể. Ăn no ngủ đủ, cô ở trong gương như đã lấy lại được nét trẻ trung xinh đẹp.

Giờ đây, cô diện trên người toàn những phục sức hàng hiệu đắt tiền, cô phải chừng mực để có thể phát huy tối đa những điểm mạnh và tránh đi những khuyết điểm trên vóc dáng không hoàn mỹ của mình. Nhìn chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay được Isabella mau từ buổi đấu giá với giá 6,4 triệu đô la Mỹ, nghe bảo nó được chế tác từ viên hồng ngọc nổi tiếng nhất Myanmar, chị ta tặng cho cô chỉ để làm cô cười.

Cô thật sự không hiểu Isabella đang nghĩ gì. Một mặt đối xử tệ với cô, mặt khác lại xem cô như báu vật.

Hôm nay Isabella phải tham dự buổi hội đàm kinh doanh, không ở nhà. Cuối cùng, cô cũng có được khoảng thời gian ngắn ngủi thoát khỏi sự áp lực cao độ ấy, song trên thực tế vẫn không thể xua đi hoàn toàn. Điện thoại bị tịch thu, đừng nói là internet, ngay cả việc giải trí bằng TV cũng bị Isabella sàng lọc. Ngoài ra chị ấy còn quy định về thời gian ăn và ngủ, nếu Isabella vắng nhà, quản gia sẽ thay chị ấy giám sát.

Điều ngột nhạt nhất chính là Isabella xui thay lại là bác sĩ. Mỗi ngày nạp vào bao nhiêu chất dinh dưỡng, uống bao nhiêu nước đều phải theo ý của chị ấy. Những ngày sống ở đây, cô phát hiện ngay cả đồ ăn vặt cũng không có.

Ham muốn kiểm soát của Isabella lớn đến mức lan toả các mặt trong sinh hoạt, hoàn toàn xem cô như thú cưng mà nuôi nấng.

Cô thậm chí còn không có sở thích riêng, ngay cả chuyện giường chiếu cũng phải chiều theo sở thích của Isabella, cô tuyệt đối không thể thốt ra nửa chữ "không". Nói tới đây, cô càng thêm thống khổ vì dục vọng của Isabella quá mạnh, nhớ lại mấy hôm trước cô van xin Isabella giúp đỡ ba mình. Người đốn mạt này ỷ vào việc cô muốn lấy lòng mà bất lực phản kháng, buộc cô phục tùng, cả hai cứ thế mà hì hục liên tục trong ba ngày ba đêm với cường độ cao. Mãi đến khi Isabella không có cách nào từ chối buổi hội nghị kia, mới chịu buông tha cho cô.
15

......

Cô thật sự suy sụp.

Nhiều người lại khao khát có được người yêu như vậy, vừa đẹp lại vừa có tiền, ham muốn kiểm soát, nhưng nếu Trác Thế Tuyết có lựa chọn tốt hơn, cô vẫn sẽ tham lam chọn lấy tự do.
1

"Hầy..."


Trác Thế Tuyết đứng dậy, ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Tuy so với trước kia cô được sống tốt hơn, nhưng lại giống như con chim hoàng yến đang được thuần hoá, có thật cô muốn sống như vậy cả đời không? Cùng với Isabella?

Chỉ mới tưởng tượng đến đó, cô đã cảm thấy lo âu. Cô không biết phải làm sao để thuyết phục bản thân chấp nhận Isabella. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại, chỉ cần cô rời khỏi chị ấy, ba cô sẽ ra sao? Tiền viện phí cao như vậy ai sẽ chi trả? Mẹ cô lại lớn tuổi, cô còn cách nào khác ngoài trừ thoả hiệp với Isabella.

Tất nhiên, còn có một điều khó mở lời hơn, chính là không phải cô không có tình cảm với Isabella. Như thể cô đang gặp phải một bài trắc nghiệm khó, luôn bị giày vò tra tấn trước những lựa chọn.

Một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng, chỉ có ở bên tôi là đúng nhất, tôi sẽ cho em thấy thế nào là tự do thật sự.

Cô thường xuyên nhớ lại câu nói này của Isabella, quả thật không sai, ở bên Isabella cô muốn gì cũng có, chỉ thiếu "tự do", hầy... Nên thế nào với từ "tự do" này, mỗi người có một định nghĩa về "tự do" riêng. Cô có thể khắp nơi, lại vì cuộc sống mà tính toán tỉ mỉ, đây là tự do ư? Cô muốn gì được nấy, lại có đồng hành của Isabella, cô cũng có thể đi chu du khắp thế giới, ngoài trừ cái này ra, đều cần có sự đồng ý từ Isabella, có được tính là tự do không?

Dưới tình huống như thế, rốt cục cái gì mới gọi là tự do?

"Làm gi than ngắn thở dài vậy, bé con?"

Trác Thế Tuyết đang đứng bên cửa sổ, đột ngột nghe hỏi liền đâm ra hoảng sợ. Cô quay đầu lại, Isabella trong bộ vest nữ đang đứng ở cửa (Cô ấy vừa từ hội nghị về, áo khoác chưa kịp cởi), tay chị ấy đặt trên khung cửa, vẻ mặt thú vị nhìn gương mặt buồn rầu của Trác Thế Tuyết. Isabella luôn giữ trên môi một nụ cười, người ngoài nhìn vào không biết được chị ta đang nghĩ gì.

"Không, không có gì."

"Ây dà, em bé của tôi!"

Isabella bước về phía cô, mỗi một bước đến gần, Trác Thế Tuyết không khỏi nhớ đến sự cưỡng chế phục tùng trước đó. Cô không tài nào lùi lại hay khống chế được đôi tay đang run lẩy bẩy. Song, Isabella đã đến trước mặt cô.

"Hôm nay em thật là đẹp." Isabella cao hơn Trác Thế Tuyết một khoảng, cô ấy hơi cúi đầu nhìn Trác Thế Tuyết, vẻ mặt trìu mến nói. "Beautiful lady, the most beautiful words in the world are created for you." (Mỹ nhân, là lời hoa mỹ nhất tạo hoá dành cho em.)

"Hôm, hôm nay sao chị về sớm vậy?"

Đối với lời khen ngợi của Isabella, Trác Thế Tuyết không được thoải mái, cô thậm chí còn không biết nên đáp trả thế nào. Chỉ có thể cứng người lảng sang chủ đề khác.


"Nghĩ đến việc bỏ em ở nhà một mình, tôi thấy không nỡ." Isabella cười rồi hôn lên má cô. "Hội nghị nhàm chán quá, tôi thích ở cùng với em hơn."

"Ớ..."

Nhưng cô không hề thích chút nào.

Cô không thể bộc lộ cảm xúc, cô cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt, không được lộ ra phiền chán, không được lộ ra vẻ không vui, không được lộ ra...

Chúa ơi, cô điên mất!

"Em cũng thích ở bên chị..." Trác Thế Tuyết cắn răng, buông một câu hờ hững.

"Thật vậy chăng?"

Không biết tại sao, Trác Thế Tuyết cảm giác lời này thốt ra từ miệng Isabella như đang trêu ghẹo một con mèo vậy. Sau đó chờ xem con mèo ấy nhịn tới khi nào mới chịu nổi sùng, đồ xấu xa biến thái. Kể cả nụ cười trên môi chị ta cũng vậy, thật đáng ghét.

"Thật, thật đó."

"Không gạt tôi chứ?"
2

Đáng ghét, sao chị ta không biết xấu hổ mà còn hỏi lắm như thế? Chị ta làm gì, chẳng phải tự bản thân biết rõ sao? Trác Thế Tuyết cuộn tay thành nắm đấm, siết đến đỏ ửng!

"Không... Không có gạt chị."


"Ha ha ha!" Isabella bật cười, sau đó cúi đầu khẽ thì thầm vào tai Trác Thế Tuyết, còn mang theo tiếng cười khẽ. "Lúc em kiềm chế, ngăn không cho bản thân bộc lộ cảm xúc thật, thật sự rất đáng yêu. Chắc em không biết sự thật này đúng không? Nhưng tôi rất thích nó."
1

"Chị..."

"Em bé thật dễ thương! Có điều hôm nay tôi về sớm như vật là còn có một chuyện khác." Isabella cười rồi cầm lấy tay Trác Thế Tuyết, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên mu bàn tay cô, khiêu khích cô một trận tức đến run người.

"Chuyện, chuyện gì?"

"Em không muốn đi thăm ba mình sao?"

"Đương nhiên tôi muốn!"

Cô chưa từng đề cập việc muốn xem tình hình trị liệu của ba thế nào, vì cô e sợ Isabella cảm thấy phiền phức khi để cô trở về quê. Cô không dám nói ra, bây giờ Isabella lại chủ động nhắc tới, cô không thèm nghĩ ngợi mà đáp ngay.

"Tôi đưa ông ta lên thành phố chữa trị rồi, mặt khác cũng đã sắp xếp ổn thoả chỗ ở cho mẹ em. Tôi toàn quyền phụ trách sinh hoạt cuộc sống hằng ngày của bọn họ." Isabella kéo tay Trác Thế Tuyết lại, hôn một cái. "Em chịu không?"

"Tôi..."

Điều này cô đương nhiên muốn, cô vẫn chưa một lần báo đáp công ơn dưỡng dục của ba mẹ, dù cho ba mẹ có nghiêm khắc kỷ luật cô từ khi còn nhỏ, cô có hận ba mẹ đến đâu thì một giọt máu hơn ao nước lã, cô không thể bỏ mặc họ.

"Không chịu sao?"

"Đương... Đương nhiên tôi chịu..."

Trác Thế Tuyết không biết nên đáp lại thế nào, cô cảm thấy Isabella chắc chắn sẽ nhắc lại câu hỏi vì chính chị ấy chủ động ra đề.

"Vậy sao em còn chần chờ?"

"Tôi không biết..."


Trác Thế Tuyết rụt bàn tay đang bị Isabella nắm, cô sợ hãi nói ra, mấy ngày nay cô đã đáp ứng rất nhiều yêu cầu quá đáng của Isabella. Cô đánh đổi toàn bộ phẩm giá, thân thể và cả tự do của mình để hoàn toàn phục tùng, cô còn gì có thể trao cho Isabella nữa?

Cảm giác như thể cô đang thực hiện một thoả thuận thiếu công bằng với một ác ma vậy.

"Hình như em rất sợ tôi." Isabella ngồi xuống mép giường, nhấc chân bắt chéo, tay đặt trên đầu gối. "Cơ mà việc em sợ hãi cũng là thường tình, bé Tuyết của chúng ta rất thông minh mà, đúng không?"

"Rốt cục chị còn muốn gì nữa?"

"Hừm..." Isabella giơ ngón trỏ bên tay phải lên, nhắm một mắt nói. "Nếu tôi nói tôi muốn gì, vậy thì có hơi tham lam đấy, chẳng ra dáng một quý cô chút nào. Tôi chỉ muốn một cái gông xiềng giữ chặt tình yêu của tôi thêm thôi."
2

"Tình yêu?"

Trác Thế Tuyết không hiểu từ này thốt lên từ miệng Isabella mang ý nghĩa gì? Tình yêu ư? Chị ta có thật sự hiểu cái gọi là tình yêu không?

"Đúng thế." Isabella không coi trọng vấn đề của Trác Thế Tuyết. "Ngoài miệng em nói yêu tôi, thích tôi, nhưng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, ai biết được? Hay chỉ vì sợ tôi mà giả vờ nói ra?"

Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Ai lại đi thích một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ như vậy?

"Chị có ý gì?"

"Đừng tỏ thái độ vậy chứ." Isabella nhún vai. "Nếu tôi phát hiện em không thật lòng yêu tôi, tôi sẽ buồn lắm. Tôi ghét bị người khác lừa dối nên mong em có thể yêu tôi giống như tôi yêu em, mãi mãi, chân thành, chung thuỷ."

"Tức là..."
1

"Chúng ta đi thăm ba em trước đi, em hẳn rất nhớ ông ấy."

Isabella ngừng nói tiếp chủ đề, nói như vậy điều này khiến cho Trác Thế Tuyết càng thêm thấp thỏm bất an. Cô nhìn đôi mắt của Isabella, màu mắt xanh lục sâu thẳm chưa từng bộc lộ tâm tư, đối phương đang nghĩ gì, cô căn bản không biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận