"Chỉ cần đưa người muốn khống chế đến giao cho cô ta, đảm bảo khi trả về, họ sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời."
Thiệu Hinh Ngôn giận đến mức sắp mất khống chế, cô không dám hình dung ra sự tình này, nướu bị cô cắn muốn bật máu. Kiều Tư Lâm vuốt cằm, anh nhìn dáng vẻ của Thiệu Ngôn Hình bây giờ, đắn đo suy ngâm rồi huých khuỷu tay chạm vào Thiệu Hinh Ngôn, hạ giọng nói:
"Cách để vào được 'Prometheus'."
1
"Có thể dùng hắn làm nhân chứng." Thiệu Hinh Ngôn hạ tông đáp lại. "Thật tức muốn chết, tôi không thể chờ được nữa! Bây giờ trong đầu tôi chỉ muốn xộc thẳng vào nhà của ả Isabella Dietrich kia thôi, tôi muốn tống con ả đó xuống địa ngục!"
"Nhưng nếu 'Prometheus' đúng như những gì hắn khai thì chúng ta không thể triệt phá nó, sẽ gây ra thiệt hại cho rất nhiều người, một nhà máy buôn bán nô lệ. Chưa kể..." Kiều Tư Lâm thấp giọng bảo. "Mấy cái đốm đen chúng ta nhìn thấy trong thi thể, nếu 'Prometheus' đúng thật là căn cứ thí nghiệm ắt bên trong sẽ có thứ như là mẫu thử, chỉ cần nó rơi vào tay chúng ta đem trình lên trước toà, chắc chắn nó sẽ trở thành bằng chứng buộc tội Isabella Dietrich."
"Anh nói đúng, xin lỗi nhé vẫn là nhờ anh nhắc nhở... Nếu không có anh chắc tôi bị máu nóng dồn lên não rồi." Thiệu Hinh Ngôn lấy tay vỗ vỗ vào đầu xua tan căng thẳng vì tức giận. "Mỗi khi nghĩ đến chuyện này tôi khó lòng kiểm soát được lý trí."
Thiệu Hinh Ngôn quay đầu giáp mặt với Diệp Kính Phân, nói. "Làm sao để chúng tôi tiến vào 'Prometheus'?"
"Gì... gì cơ? Hai người muốn vào trong?" Diệp Kính Phân thất kinh nhìn Thiệu Hinh Ngôn. "Hai người, hai người không nên vào đó..."
"Lý do?"
Bị Thiệu Hinh Ngôn truy hỏi, Diệp Kính Phân bất chợt trở nên nao núng, mặt lộ vẻ sợ sệt. "Nếu hai người đi vào, Isabella Dietrich chắc chắn biết, cô ấy sẽ không tha cho tôi."
"Rốt cuộc anh bị cô ả nắm thóp cái gì vậy, chẳng cô ta đã giúp anh tẩy não Sophia đó sao?"
"Cô ấy..." Diệp Kính Phân muốn nói nhưng rồi lại thôi, sau đó lại lảng sang chuyện khác. "Dẫu sao hai người đừng nên vào trong là được."
"Tốt nhất là anh nên hợp tác với cảnh sát, đừng nên lún sâu vào tội ác. Những chuyện thủ ác mà Isabella Dietrich đã làm, thứ duy nhất đợi chờ cô ấy là sự trừng phạt đến từ luật pháp. Nếu anh còn muốn đàm đạo với cô ả thì nên cân nhắc kỹ lưỡng nói toẹt ra hết đi." Thiệu Hinh Ngôn cảnh cáo gã. "Chỉ có cảnh sát mới giữ đảm bảo chu toàn cho anh."
"Là cô nói đó nha... Tôi không phải là không tin, cô ấy hành xự rất cẩn trọng..." Diệp Kính Phân vừa lo vừa sợ. "Tôi van hai người, đừng tiếp tục điều tra nữa, những gì tôi có thể nói đều đã nói hết rồi, lẽ nào còn chưa đủ?"
"..."
Gân xanh thái dương Thiệu Hinh Ngôn nổi lên, Kiều Tư Lâm sững người khi thấy giây tiếp theo cô lại đặt tay lên hông tính rút súng, Kiều Tư Lâm nhanh tay lẹ chân chộp lấy tay Thiệu Hinh Ngôn. Kiều Tư Lâm chưa từng bắt gặp ánh mắt này của cô, nó hiểm ác như thể muốn chặt người trước mặt ra thành từng mảnh.
"Ê ê ê! Bình tĩnh! Bình tĩnh Hinh Ngôn!" Kiều Tư Lâm không ngừng trấn tĩnh cô.
"Anh cảm thấy nhiêu đó là đủ ư?!" Thiệu Hinh Ngôn vừa gào hét vừa tức tưởi. "Lúc anh buôn người, anh có nghĩ đến cảnh có bao nhiêu gia đình bị phá tan chỉ vì những kẻ đốn mạt như anh không?"
"Tôi..."
"Nếu anh một chút lương tri, nếu bên trong anh có chút hối cải, nếu còn muốn một cuộc sống bình thường, đây chính là cơ hội cuối để cho anh bù đắp!" Thiệu Hinh Ngôn hét lên. "Tôi không tin những người bị tẩy não trong 'Prometheus' không có gia đình. Họ có thể là con không thì là anh chị em của người ta, biết đâu lại là một người phụ nữ đã làm mẹ, gia đình thiếu đi họ, anh có biết được họ sẽ thống khổ đến mức nào không hả?"
"Anh làm sao biết được! Anh chỉ nghĩ tới cái lợi ích cỏn con chết tiết kia thôi. Anh biết không, trước đây tôi từng giải cứu một cô gái bị lừa bán, cô ấy vừa thi đậu vào trường đại học trọng điểm, tương lai xán lạn biết bao, nhưng cũng vì loại người các anh! Cô ấy bị bán vào chỗ bọn tàn tật đui mù, bị biến thành máy đẻ, một tiền đồ rộng mở phút chốc bị huỷ hoại chỉ vì hạng người các anh!
"Đó... Đó cũng chưa chắc... Chưa chắc là tôi làm..."
Diệp Kính Phân tính nguỵ biện cho bản thân nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của Thiệu Ngôn Hinh, giọng nói hắn nhỏ dần.
"Anh thân là pháp nhân của 'Prometheus' và việc buôn bán người trái phép có gì khác nhau? Nếu anh không khai vậy bây giờ tôi sẽ lập tức bắt giữ anh vì tội buôn người! Để xem luật pháp sẽ phán anh mấy năm, anh đi rồi Sophia liền chết tức khắc. Tôi sẽ giải thích tường tận sự việc với sếp để họ xếp anh vào phòng biệt giam, dù sao anh chạy cũng không thoát tội!"
Diệp Kính Phân bày ra dáng vẻ khổ sở, hắn thực sự không muốn bị bắt, càng không muốn bị pháp luật trừng phạt. Hắn cắn môi, không nề hà thở dài thườn thượt, nói:
"Cô cứ lái chiếc xe Ferrari của tôi đi... Tôi sẽ đưa cô địa chỉ."
"Đơn giản vậy thôi?"
"Ừm, cô vào rồi nhập mật khẩu 5423 là vào được bên trong."
Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm nhìn nhau, cảm thấy sao lại dễ ăn đến mức như vậy.
"Bên đó không có bảo vệ à?" Kiều Tư Lâm hỏi.
"Có, nhưng chỉ cần cô nhập mã chính xác, bọn họ sẽ không chú ý đến cô." Diệp Kính Phân nói tiếp. "Thật ra dùng mỗi chiếc xe kia của tôi cũng đủ rồi, họ chỉ xác minh xe vì nó nằm trong hệ thống đăng ký."
Thiệu Hinh Ngôn kéo Kiều Tư Lâm sang một bên, hai người thì thầm to nhỏ.
"Tôi sẽ đi xem tình hình thế nào, anh cứ ở đây trông chừng hắn, vì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì." Thiệu Hinh Ngôn khoanh tay trước ngực nói.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Kiều Tư Lâm cười tinh nghịch, đưa tay làm dấu hiệu OK, nhưng rồi lại hỏi: "Nhưng nếu xảy ra chuyện thì thế nào? Và nó là cái gì?"
"Tôi không biết, ngộ nhỡ đây là cái bẫy thì sao? Nếu qua một ngày chưa thấy tôi về, chắc chắn tôi đã gặp chuyện, đến lúc đó anh cứ việc giao hắn cho cảnh sát, liên hệ với đồng nghiệp của tôi – Chu bác Hàn." Thiệu Hinh Ngôn gõ một dãy số điện thoại yêu cầu Kiều Tư Lâm ghi chú vào điện thoại của anh. "Những chuyện khác, khi nào tôi về hẵng nói tiếp."
"Prometheus" là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, tương truyền rằng Prometheus đã dũng cảm đứng lên chống lại Zeus đánh cắp lửa trao lại cho nhân loại, là một vị thần ban phát trí tuệ cho mọi người. Mặt khác, tên của ông trong tiếng Hy Lạp còn có nghĩa là "biết trước tương lai", không khó nhận ra dã tâm mạnh mẽ của Isabella Dietrich khi đặt cái tên này cho một nhà máy buôn người.
Bằng việc sáng chế ra công nghệ siêu việt, Isabella Dietrich đã nắm trong tay quyền thay đổi số phận của mỗi con người, thoả thích bỡn cợt sinh mạng của một người. Chỉ cần công nghệ này được lan truyền rộng rãi đến những nơi hiểm ác chắc chắn sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, gieo rắc tai ương đến toàn nhân loại.
Đồng thời, "Prometheus" của Isabella Dietrich còn mang hai ý nghĩa bông đùa khác: Dùng công nghệ mà nhân loại nỗ lực làm ra kiểm soát thế giới. Thay thế địa vị sáng tạo của Chúa trời, lặp lại nguyên tội của Prometheus.
Khi Thiệu Hinh Ngôn lái chiếc Ferrari LaFarrari màu đỏ của Diệp Kính Phân lượn vòng qua trung tâm thành phố đã thu hút không ít ánh nhìn từ người đi đường. Cô không khỏi cảm khái đúng thật có tiền là có được tất cả, sống trong cái xã hội bào mòn như này, có ai mà khống chế nổi trước sự cám dỗ của đồng tiến kia chứ?
Tất cả mọi người trên đời không ai là ngoại lệ, đều là người trần mắt thịt cả, chỉ cần đặt chút mồi vào bờ vực đạo đức, dù có là chiến binh dũng cảm nhất thì cũng sẵn sàng hạ mình liếm đế giày cho bọn quý tộc chỉ vì muốn có được tiền tài và địa vị.
Thiệu Hinh Ngôn không thể thôi nghĩ, Isabella Dietrich rốt cuộc đã dùng cách gì mà lôi kéo cả đống người cam tâm tình nguyện sa vào vũng lầy tội ác và sẵn sàng cống hiến tất cả những gì của bản thân. Ả ta không khác gì một con quỷ, cực kỳ giỏi tận dụng nhược điểm nhân tính của một người, dễ dàng khiến người khác phải cúi đầu trước mình.
Cô cũng bắt đầu tò mò về đối thủ mạnh này, rốt cuộc ả ta là người thế nào.
Ngay lúc này đây, một vấn đề khác đè nặng lên tim cô, liệu cô có thắng được không?
Thiệu Hinh Ngôn lái xe đi theo hệ thống GPS, càng lúc cô càng thấy rợn người, vì GPS liên tục đưa cô đến những con đường u uất rời xa khỏi thành phố náo nhiệt, nơi này sao lại tồn tại một nơi tăm tối như thế? Hay GPS chỉ sai?
Mãi đến khi xe cô dừng lại ở đích đến cuối cùng báo hiệu đã tới nơi. Có nằm mơ cô cũng không ngờ nơi chất chứa tội ác tày trời lại nằm ngay trung tâm thành phố. Nó là một khách sạn cao cấp vô cùng xa hoa sang trọng, dựa vào trang phục của những người đến đây có thể đoán được họ đều là những kẻ lắm tiền. Tiếng nhạc du dương êm dịu phát ra từ những chiếc loa, bọn họ nói cười vui vẻ, không có dấu hiệu nào cho thấy nơi đây ấy thế lại là chôn giấu một bí mật cực kỳ xấu xa...