Thao Túng Tim Tôi

Sau khi Thiệu Hinh Ngôn rời đi, Kiều Tư Lâm và Diệp Kính Phân ngồi thơ thẩn trong phòng, Sophia được Kiều Tư Lâm sắp xếp ở tạm trong căn phòng khác. Thời gian đợi chờ rất nhàm chán, hai tay Diệp Kính Phân bị trói chặt, vì quá lâu nên máu không được lưu thông, vẻ mặt méo mó có phần đau khổ. Hắn liền tìm cách ngồi tán dóc nhằm đánh lạc hướng sự chú ý, mặc dù trong lòng hắn không ưa gì gã đàn ông õng ẹo này lắm.

"Tôi luôn cảm thấy bản thân giấu mình khá giỏi, giấu đến nỗi quốc gia cũng không tìm ra tôi."

Kiều Tư Lâm đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, nghe đối phương nói vậy liền nheo mắt khẽ cười. "Thời đại thông tin, sự tồn tại của hacker là để triệt tiêu bí mật."

"...Cậu thật sự cảm thấy, ờm... Bạn cậu, có thể chống lại Isabella Dietrich sao? Thật ra, vừa nãy khi cô ấy toan đi, tôi còn muốn khuyên nhủ cô ấy hãy nghĩ kỹ hơn về việc có nên đến 'Prometheus' hay không. Tuy nhiên, thái độ của cô ấy quá ương ngạnh, tôi cũng đành ngậm miệng không dám lên tiếng."

"Ý anh là gì?"

Kiều Tư Lâm nghe Diệp Kính Phân nói vậy, nhíu mày hỏi ngược hắn.

"Hầy, hiện giờ tôi nằm trong tay các người rồi, tất nhiên suy nghĩ của tôi cũng sẽ thiên về các người hơn. Tôi nghĩ, hai người xâm nhập vào nhà tôi, có thể nào là nằm trong kế hoạch của cô ấy..."

"Hửm? Sao có thể được..." Kiều Tư Lâm bất giác thấy có chút lo sợ, nghe Diệp Kính Phân nói vậy, anh theo bản năng ngẫm lại từng chi tiết, cảm thấy hình như mọi việc có hơi suôn sẻ, anh liền phản bác. "Tôi dựa vào manh mối mà điều tra, với lại, làm sao mà cô ấy biết được có hacker tham gia vào chứ?"


Diệp Kính Phân lắc đầu.

"Tôi không có bảo là cô ấy mở đường cho các người tự đi vào, không ai đoán trước được chính xác chuyện xảy ra." Hắn nói. "Anh chơi cờ vua bao giờ chưa? Cờ tướng hay mấy trò đại loại vậy."

"Trước kia từng chơi qua. Cơ mà việc này có liên quan gì đến Isabella Dietrich không?"

"Nói thế này đi, vốn biết mục đích cuối cùng là phải ăn quân Vua, khi đối thủ ra cờ, một cao thủ biết nước đi sẽ lật ngược tình thế, đối thủ tấn công bao nhiêu thì cao thủ sẽ có cách loại bỏ bấy nhiêu. Mọi đường đi nước bước đều nằm trong đầu cao thủ, cho nên..." Diệp Kính Phân nói tới đây liền dừng lại.

"Cho nên thế nào?"

"Tôi cho rằng, nữ cảnh sát bạn cậu đến 'Prometheus', rất có thể nó nằm trong một số khả năng Isabella Dietrich dự tính, dẫu cô ấy có đưa ra thử thách cũng không có gì lạ." Diệp Kính Phân thở dài. "Tôi không cho rằng cô ấy sẽ thắng, vì cô ấy hoàn toàn không biết gì về Isabella Dietrich cả. Nếu Isabella Dietrich có thể đoán được cô ấy tới tìm, chắc chắn đã nắm rõ cô ấy trong bàn tay."

Trán Kiều Tư Lâm túa ra một lớp mồ hôi.

"Isabella Dietrich là một nhà tâm lý học kiệt xuất, cô ấy rất giỏi đấu tranh tâm lý và biết làm cách nào phá đi lớp phòng thủ tâm lý của một người."


----

Thiệu Hinh Ngôn đi vào khách sạn, người phục vụ đứng ngoài cửa hỏi cô cần phục vụ gì, cô nhớ rõ lời Diệp Kính Phân dặn, cách đến được "Prometheus". Cô phớt lờ người phục vụ, đi thẳng đến cửa thang máy, mở cửa đi vào. Lúc vào nhìn dãy phím ấn trong thang máy, do dự vài giây rồi ấn vào tầng 32. Đó là tầng cao nhất, lúc này thang máy vang lên âm thanh nhắc nhở:

[Xin chào hội viên tôn quý, mời ngài nhập mật mã.]

Thiệu Hinh Ngôn ấn dãy số trên phím bấm trong thang máy, bấm dãy số mật mã "5423", thang máy lại vang lên âm thanh nhắc nhở:

[Xin chào, ngài Diệp Kính Phân, mừng ngài trở lại 'Prometheus', thang máy sẽ dẫn thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn.]

Thang máy khởi động, ngoại trừ tiếng vận chuyển từ bốn phía, còn lại rất yên tĩnh. Với Thiệu Hinh Ngôn đây là lần đầu tiên tới một nơi như này, theo bản năng cô giữ khẩu súng đeo ở thắt lưng, hy vọng món vũ khí của Kiều Tư Lâm đưa, trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng cô.

Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất. 'Ding' một tiếng, cửa thang máy mở ra.


Đối mặt với những điều lạ lẫm, Thiệu Hinh Ngôn không khỏi lo sợ nhưng nghĩ đến việc mục đích cô đến đây là để bắt tội phạm quốc tế, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, tiếp sức cho cô hăm hở tiến về phía trước.

Thiệu Hinh Ngôn ra khỏi thang máy, cô ngẫm nghĩ, tay rút khẩu súng trên eo ra cầm trong tay. Ra khỏi cửa, ánh sáng vàng cam toả ra khắp không gian, cửa kính sát đất dưới ánh đèn lấp lánh như đá quý. Xuất hiện trước mặt cô là một cánh cửa kim loại màu đen, trên đó khảm một tác phẩm điêu khắc sặc sỡ, cô nhận ra đó là tranh bích hoạ ở trần nhà nguyện Sistine của nghệ sĩ Michelangelo - Sự sáng tạo của Adam.

Bức điêu khắc xuất hiện trên cửa, mang rất nhiều ngụ ý nhưng Thiệu Hinh Ngôn không muốn để tâm tới nó. Cô dáo dác nhìn tứ phía, không thấy có camera hướng về cửa lớn, cô phát hiện có một cái trụ cột ngắn, mặt trên là bàn phím, cô đi qua đó nhập lại mật mã mà Diệp Kính Phân đưa.

Lúc này, cánh cửa điêu khắc từ từ mở ra, bên trong là hành lang sâu hun hút, ánh đèn mờ ảo. Cô cảnh giác nắm chặt súng đi vào, sau khi bước vào rồi cánh cửa sau lưng bất ngờ đóng lại một cái 'Ầm'. Thiệu Hinh Ngôn còn đang lơ mơ, chợt nhận thấy tình huống này như rùa trong chum. Có điều vẫn chưa biết con rùa kia là ai.

Đi qua hành lang dài là đến đại sảnh chính, vách tường được lát gạch đá hoa cương, giữa sảnh còn có một đài phun nước nhỏ, ánh đèn trắng chiếu xuống mặt hồ làm nổi bật lên những viên gạch men xanh lam bên trong, sóng nước lóng lánh trên mặt hồ thoạt nhìn trông như viên sapphire vậy. Hai bên bờ hồ là cầu thang, cầu thang được xây bao quanh tạo thành một vòng tròn, cầu thang dẫn lên lầu hai.

Xung quanh đều im ắng, tĩnh mịch, như thể không có người ở.

Nhưng Diệp Kính Phân có nói, ở "Prometheus" có thể tìm được rất nhiều người giống như Sophia, cớ gì bây giờ ngay cả một người cũng không có vậy? Chẳng lẽ họ bị nhốt rồi? Tuy Kiều Tư Lâm vẫn hay gọi tắt nơi này là nhà máy nô lệ, nhưng tại sao, cái chốn này lại trông tao nhã như vậy, khác xa hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng. Nó khác hẳn với cuộc giải cứu những phụ nữ bị đem bán trên núi hay trong những ngôi nhà bẩn thỉu trước đây.

Thiệu Hinh Ngôn nhìn lên cầu thang, không gian im ắng quá, rốt cục người sống ở đây đã bị thuần hoá đến mức nào rồi?


Bọn họ còn linh hồn không?

Khi tư duy của chúng ta bị tước đoạt, không thể tự đặt câu hỏi, liệu đó còn được xem là sống không? Nếu điều đó xảy ra thì chúng ta là ai?

Thiệu Hinh Ngôn đứng dưới cầu thang, hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc thang. Trên cầu thang là thảm đỏ, khi cô bước lên bậc thang, không hề phát ra tiếng động. Lầu hai cũng xa hoa, tráng lệ không kém gì sảnh chính, nhiều phòng, cửa phòng đều có hoa văn độc đáo. Trước cửa còn có một tác phẩm điêu khắc nhỏ đặc biệt, nhân vật trong tác phẩm Thiệu Hinh Ngôn không rành lắm, cảm giác như đó là của một vị thánh nhân Châu Âu nào đó? Còn không thì đó là một nhân vật có trong truyện thần thoại?

Cô dừng lại trước một cánh cửa, nhìn kỹ vào tác phẩm điêu khắc, nó khác hẳn và đặc biệt so với những tác phẩm trước. Đó là cảnh hai người phụ nữ ôm nhau, hai người này rất giống nhau, như thể họ là một cặp song sinh. Cô vặn tay nắm cửa, ngay khi cánh cửa bật mở, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là hương thơm của hoa ngập tràn.

Lúc cô bước vào, cánh cửa từ từ đóng lại. Bấy giờ cô mới phát hiện ra đây cũng là cửa tự động.

Đợi đến khi Thiệu Hinh Ngôn quay lại, đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng sốc.

Hai mỹ nhân trong tác phẩm điêu khắc đang ngồi giữa phòng, cả hai người đẹp đến mức khiến người ta tưởng chừng bị bóp nghẹt cổ họng chỉ vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của họ.

"Chúng tôi rất vui vì người quay trở lại, chủ nhân thân yêu của tụi em."

Hai người đồng thanh mà nói, nụ cười của họ cũng giống hệt nhau, như thể đã được lập trình sẵn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận