Thiệu Hinh Ngôn bất ngờ sững người, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Chiếc váy hai người họ đang mặc có kết cấu mỏng, gần như trong suốt, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp váy. Nhũ hoa có màu anh đào, bầu ngực căng tròn căn bản chẳng có gì che chắn. Kết hợp cùng mái tóc óng ả, đôi môi đỏ khẽ mở, ánh mắt ngả ngớn, giống như các ma nữ chuyên dụ dỗ đàn ông, nét mặt vừa khiêu gợi vừa quyến rũ.
Thiệu Hinh Ngôn tin rằng, một người đàn ông dù phẩm chất có tốt đẹp đến mấy, nhưng khi rơi vào trường hợp này đều khó mà khống chế được mình.
Hai người bọn họ trông vẫn còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới đôi mươi, cô không thể tưởng tượng nổi rốt cục mất một cặp song sinh như này thì gia đình họ sẽ thế nào, ba mẹ bọn họ có lo lắng không? Có khổ sở không? Trước đó hai người họ phải trải qua những gì? Mấy tên đàn ông thối tha kia "sử dụng" họ ra sao? Vào đêm khuya hay nói cách khác là thời điểm có lại tư duy, họ có khóc không?
Hay ngay cả thời gian riêng bọn họ cũng không có nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy chua xót.
"Chủ nhân, người đứng mỏi không? Hãy lại đây ngồi đi, ngồi giữa bọn em, bọn em sẽ mát-xa cho người." Một trong hai ân cần mời gọi, lại còn hướng về phía Thiệu Hinh Ngôn vẫy vẫy tay, cô ấy cười lên mới ngọt ngào làm sao, tựa như tia nắng ấm áp của mặt trời.
Bọn họ hình như không mấy để ý đến khẩu súng Thiệu Hinh Ngôn đang cầm, cô đề phòng nhìn tứ phía, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ căn phòng ngoại trừ chiếc giường và chiếc ghế dài đỏ (trên ghế có khắc hình trăm hoa) hai người họ ngồi ra thì không còn vật gì khác. Cô chậm rãi giắt súng lại bên hông nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác.
"Không cần mát-xa." Thiệu Hinh Ngôn tằng hắng rồi nói, mặt cô thoáng ửng đỏ, đối mặt với hai người con gái xinh đẹp, cô thậm chí còn không biết nên di chuyển ánh mắt nhìn vào đâu. "Hai người ổn không?"
"Chúng em có ổn không?"
Hai người họ nghe Thiệu Hinh Ngôn hỏi vậy, quay sang nhìn nhau, bỗng không hẹn mà cùng nở nụ cười, cô gái vừa này vẫy tay mời gọi Thiệu Hinh Ngôn lên tiếng:
"Chủ nhân chúng em thật là tốt, chúng em vẫn luôn đợi người trở về. Hôm nay chủ nhân muốn chúng em làm gì cho người ạ?"
Thiệu Hinh Ngôn bất giác ý thức được, cô không thể hỏi những câu vượt quá tiêu chuẩn, thí như câu vừa rồi: "Hai người ổn không?". Đề cập đến cảm xúc cá nhân, hai người họ sẽ không có cách nào đáp lại, họ chỉ có thể đáp trả bằng chính câu hỏi của cô mà thôi, tương đương với việc không có câu trả lời.
"Hai người thường làm gì với các chủ nhân khác?" Thiệu Hinh Ngôn theo dòng suy nghĩ của họ và hỏi ngược lại.
"Hừm, tụi em rất ít tiếp xúc với chủ nhân nữ, đương nhiên phục vụ chủ nhân nữ sẽ vui hơn nhiều." Một trong hai người trả lời. "Chủ nhân muốn chúng em phục vụ người thế nào ạ?"
"Tạm thời tôi..." Thiệu Hinh Ngôn đi về phía cửa kính, xuyên qua cửa kính cô nhìn xuống dưới. Từ độ cao của tầng này có thể quan sát toàn bộ thành phố, hiếm khi có ai biết được nơi này ấy thế mà lại sinh ra một nơi quái đản như này. Những người con gái tự nguyện trở thành nô lệ, trở thành kỹ nữ, trở thành món đồ chơi cho những kẻ trong giới thượng lưu. "Không cần bất kỳ phục vụ nào, tôi chỉ muốn cùng các cô tâm sự thôi. Hai cô đồng ý tâm sự cùng tôi chứ?"
"Đương nhiên là đồng ý, thưa chủ nhân."
"Hai cô tên gì?"
Thiệu Hinh Ngôn cảm thấy nếu có được tên thật của hai người họ, nói không chừng, khi trở về cục cảnh sát tra tư liệu người dân mất tích, biết đâu lần ra được một vài manh mối còn sót lại.
"Em là Trần Duyệt, dựng tâm bên duyệt." Một trong hai người nói, rồi chỉ sang người còn lại ít nói hơn. "Em ấy là Trần Việt, đi tự bên việt."
(*悦 và 越 có phát âm giống nhau, đều là 'Yuè')
Tên phát âm có hơi tương tự, lẽ nào không nhận nhầm người sao?
"Chủ nhân, người tên gì?"
Thiệu Hinh Ngôn suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy không cần thiết phải nói tên thật. Không hiểu thế quái nào cô lại cho rằng hai cái tên Trần Duyệt và Trần Việt chưa chắc là tên thật.
"Tôi là Thiệu Ngôn."
Thiệu Hinh Ngôn từ chỗ cửa sổ tiến lại phía hai người, ngồi vào giữa cả hai.
"Tên nghe rất hay, chúng em có thể gọi người là tiểu Ngôn không?" Trần Việt cười nói, cô ấy tuy có hơi ít nói, nhưng khi cười lên lại xinh không kém, giọng nói có phần rung động lòng người hơn Trần Duyệt.
"Được chứ."
"Người thật xinh đẹp." Trần Duyệt chủ động chạm phần tóc mai của Thiệu Hinh Ngôn, giọng nói êm dịu. "Người thật xinh đẹp, tiểu Ngôn ạ."
Thiệu Hinh Ngôn cẩu thả như một người đàn ông, thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cơ bản chưa từng trang điểm, đây là lần đầu tiên được người đẹp hơn mình gấp mấy lần khen. Tuy cô biết những lời ấy không phải thật lòng nhưng lại vô cùng thích thú. Có điều ngẫm lại, cô bắt đầu để ý, liệu hai người họ có phải cũng dành những lời khen này cho mấy gã bình phàm không.
Đây lẽ nào là sức hút của 'Prometheus'? Nhiều kẻ giàu có sẵn sàng vung tiền như rác chỉ vì muốn có những con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời mình?
"Hai người có từng ra ngoài chưa?"
"Ra ngoài á?" Trần Duyệt nghe thấy vấn đề này liền hoang mang mà nhìn Thiệu Hinh Ngôn. "Chỗ của chúng em là đây, ngoài ra không được đi đâu. Đó là mệnh lệnh."
"Mệnh lệnh từ ai?"
Trần Duyệt nhìn sang Trần Việt, Trần Việt cũng nhìn về phía Trần Duyệt, không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Trần Việt chỉ đành nói:
"Tiểu Ngôn mệt rồi nhỉ? Muốn uống chút trà không?"
"Tôi muốn biết ai là người ra lệnh, hai người không thể nói sao?"
Thiệu Hinh Ngôn chất vấn, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của bọn họ, một cảm giác kỳ quái dâng lên, đôi mắt của bọn họ không có sức sống, nó như một vũng nước đọng. Dù có thể chiết xạ ánh sáng của đèn nhưng vẫn có phần sâu thẳm, hoàn toàn không nhìn ra sức sống, hai người họ giống hệt Sophia, tuy còn sống nhưng lại như đã chết.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm, tiểu Ngôn à." Một lúc lâu, Trần Duyệt đang như cái máy chết được khôi phục trình tự vận hành, trả lời. "Tiểu Ngôn không muốn sống cùng chúng em sao? Nơi đây rất tốt đẹp, không ồn ào, không tranh giành, không ai quấy rầy chúng ta. Người muốn làm gì với chúng em đều được, chỉ cần người muốn, chúng em đều chấp nhận."
Thiệu Hinh Ngôn đỡ trán, đây không phải thông tin cô cần.
"Nói tôi nghe, nơi này do ai thống trị? Ai đã ra lệnh cho các cô? Ai mới là chủ nhân thật sự của các cô? Cô ta đang ở đâu?"
Thiệu Hinh Ngôn có hơi bực dọc, tâm trạng ổn định của cô đã bị cặp song sinh Trần Duyệt và Trần Việt này kích thích, bất luận hỏi như thế nào, thử thế nào đều không có được đáp án mong muốn, nán lại đây lâu chỉ tốn thời gian.
Hai người họ không có linh hồn, không thể suy nghĩ, chỉ biết phục tùng, phục tùng và phục tùng mà thôi.
"Người có thể thống trị chúng em, tiểu Ngôn." Trần Việt vừa cười vừa nói, cô ấy bước về phía Thiệu Hinh Ngôn, sà vào người cô như một con rắn. "Người có thể ra lệnh cho bọn em làm bất cứ điều gì người muốn."
"Tôi không muốn thống trị, càng không muốn ra lệnh cho các cô." Thiệu Hinh Ngôn bật dậy đẩy Trần Việt ra, cô nửa muốn đi, nửa không đành lòng để cặp song sinh này ở lại đây. "Chẳng lẽ hai người không có khát vọng tự do sao? Hai người lẽ nào không mong muốn thứ gì à?"
"Tự do? Là cái gì?" Trần Việt hỏi ngược lại cô.
"Thứ chúng em muốn chính là người." Câu trả lời của Trần Duyệt lấn át đi câu hỏi của Trần Việt. "Chúng em hy vọng có thể làm người vui, thích thú và hài lòng."
"..."
Thiệu Hinh Ngôn càng nghe họ nói càng thêm tuyệt vọng. Dù cho cô có mang hai người họ đi, liệu hai người họ có nơi để về? Với tình cảnh trước mắt, không chừng hai người họ cũng quên mất ba mẹ thân sinh của mình là ai rồi, có khi bọn họ còn không biết mình có ba mẹ nữa. Còn dùng vân tay của bọn họ hay DNA để tìm người thân, có tìm được thì sẽ sao chứ? Bọn họ có thể quay trở lại làm người bình thường không?
Trong đầu bọn họ chắc chắn có cái thứ chết tiệt do Isabella Dietrich phát minh ra, muốn cứu hai người bọn họ bắt buộc phải loại bỏ cái thứ đen kịt đó, nhưng bằng cách nào? Ngoại trừ Isabella Dietrich, có ai biết cách loại bỏ không?
ISABELLA DIETRICH!
Con ác thú mất nhân tính, cô ta vậy mà dám làm ra chuyện này, sao ả ta dám làm vậy! Dựa vào cái gì? Cướp đi tư duy của họ, biến họ thành xác sống, so với động vật còn không bằng! Dựa vào đâu mà ả ta dám làm vậy!
"Tiểu Ngôn, tiểu Ngôn, người đi đâu vậy?" Trần Duyệt và Trần Việt thấy Thiệu Hinh Ngôn toan rời đi thì sốt ruột hỏi. "Chúng em không khiến người thích thú sao? Tiểu Ngôn, chúng em muốn làm người vui, thích thú và hài lòng..."
Thiệu Hinh Ngôn tức giận móc súng từ hông ra, cửa phòng bật mở. Nhưng ngay khi cửa vừa mở ra, cô bất chợt nghe thấy có tiếng vỗ tay, tần suất không nhanh mà thư thả có trật tự. Cô cảm giác được người vỗ tay có hàm ý mỉa mai. Cô nhìn xung quanh vốn dĩ là không có ai, lúc này cô bỗng thấy một cơn choáng váng ập tới, vội dựa vào tường chống đỡ nhưng vẫn không tài nào khống chế được trọng lượng của cơ thể nên cứ thế trượt xuống. Cô gắng gượng dùng sức chộp lấy khẩu súng nằm trên đất muốn đứng lên.
Cô không ăn, không uống bất kỳ thứ gì trong phòng, tại sao lại như vậy? Thuốc mê? Là từ thứ gì... Hương hoa...
Đúng rồi, hương hoa trong hoa.
Tiếng vỗ tay mỗi lúc một gần hơn, nhưng cô căn bản vẫn chưa thấy được là kẻ nào, tiếng vỗ tay kia đến từ đâu? Thiệu Hinh Ngôn liều mình bám vào tường nhưng không tài nào khống chế mí mắt đang từ từ hạ xuống.
Cô sẽ chết ở đây ư? Hay sẽ bị điều khiển trí não? Liệu kết cục của cô có giống với những con người con kia không? Mất đi tự do, cô không thể quay về cục cảnh sát nữa. Ba mẹ cô, bạn thân của cô, đồng nghiệp của cô...
Ngay cả cuộc đời cô.
Đều sẽ biến mất sao?