"Hắn chỉ nấu cơm cho Ma Ha thôi, bỏ đói tôi!"
Vu Tĩnh Trung gọi điện kêu xe tới rước khiêu thi, Chu Huy ra ngoài gọi họ hàng thân thích của nhà họ Liêu trở về biệt thự. Ông già Liêu cuối cùng cũng thở được, dù gì cũng đã già, còn chưa hoàn hồn, được lính cảnh vệ đỡ tới, muốn nắm tay Chu Huy, "Tổ trưởng Chu, chuyện hôm nay may là có cậu, cực khổ rồi..."
Chu Huy rút tay về, "Ông bị lẫn à? Mất trí nhớ thì đi bệnh viện đi."
Ông già thở hồng hộc, một đám con cháu chạy tới vuốt ngực ông.
Chu Huy trở vào trong đi lên lầu hai, thấy Sở Hà kéo cái ghế tới ngồi giám sát khiêu thi, mắt thì nhìn đống đồ chơi tình dục, rất có hình dáng nghiên cứu đồ khoa học. Vu Tĩnh Trung đại khái muốn làm rõ chuyện tại sao tình một đêm của Liêu Lượng lại chết, đi xung quanh phòng ngủ, thỉnh thoảng lật xem sách trên tủ, hoặc kiểm tra mấy đồ linh tinh, Liêu Lượng cũng rất căng thẳng đi theo phía sau hắn.
"Biệt thự này mua hồi nào?"
"Mới, mới hai năm trước."
"Chắc là mắc lắm?"
"Cũng được." Liêu Lượng khiêm tốn nói một con số, "Giá đất hai năm trước cũng không tăng vèo vèo như bây giờ."
Vu Tĩnh Trung lộ ra vẻ mặt giống như bị đau răng, ngẩng đầu nhìn Chu Huy ở đối diện, hai người không hẹn mà cùng nghĩ, đáng lẽ hồi này lấy nhiều chút, một cước mà có sáu triệu thì quá hời cho họ rồi.
Liêu Lượng là kẻ ngu mới không chạy theo bọn họ làm thân, liền có lòng thêm chút tiền vào. Nhưng lúc nãy đã chuyển tiền rồi, giờ mở miệng đưa thêm khó tránh khỏi sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều — Phải biết là tặng quà cũng cần để ý, nếu cố ý đem tặng mà chẳng nói gì, thì sẽ không rút ngắn khoảng cách mà còn lợi một mất mười.
Hắn đứng trong phòng của mình nhìn một vòng, hay là lấy cải trắng làm bằng phỉ thúy với tay Phật sáp ong để trên tủ tặng cho bọn họ? Dù gì cũng là vật đấu giá được, tặng cho tổ đặc biệt thì họ lấy Phật quang khử tà cho chúng cũng được.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng đã nghe Sở Hà hỏi, "— Phòng này xảy ra chuyện, cậu còn định ở không?"
Liêu Lượng còn nhớ rõ ban nãy bọn họ vừa tăng giá lên hai triệu, Sở Hà đã mở miệng đòi hai triệu cho mỗi người, khí thế cho thấy không thể bàn cãi, mồ hôi lạnh trên lưng đổ xuống.
"Tôi— tôi tạm thời ở đây, tới công ty cũng — cũng tiện, cho nên..."
Sở Hà ồ một tiếng, tỏ vẻ có hơi tiếc nuối, xoay đầu tiếp tục nhìn đống đồ chơi tình dục đờ ra.
Liêu Lượng quả thật nổi hết cả da gà, trong đầu nghĩ hỏi vậy là sao, chẳng lẽ muốn căn phòng này vì mấy món đồ SM? Vậy tặng làm sao chứ? Giờ đi hỏi: "Nghe nói tổ trưởng Phượng Tứ thích đồ chơi SM, đây là hai món tôi tặng anh, chỉ là chút lễ mọn đừng khách sao" chắc chắn sẽ bị Chu Huy đạp một phát chết tươi luôn.
May mà hắn đứng ngồi không yên cũng không lâu lắm, Vu Tĩnh Trung cầm một khung ảnh rất bình thường để trên bàn sách lên, hỏi, "Đây là cậu lúc còn đi học?"
Trong khung là một tấm ảnh đã ố vàng, trong hình là Liêu Lượng mặc áo học sĩ, bên cạnh còn có một nam sinh trẻ tuổi, kì lạ là ở giữa hai người có một vết xé, giống như là xé ra rồi dán lại vậy.
Trên mặt Liêu Lượng xuất hiện một nét không tự nhiên.
Vu Tĩnh Trung liếc hắn, một thời gian dài làm đặc công khiến hắn có một đôi mắt rất tinh tường, bi thương, sợ hãi, hoài niệm, đau khổ, thậm chí là phức tạp thì dưới con mắt giống như quét X quang của hắn, là không thể nào che giấu được.
"Đây là người yêu của tôi thời đại học..." Liêu Lượng ho khan một tiếng, ấp a ấp úng nói, "Tốt nghiệp xong thì... chia tay, gia đình tôi tạo áp lực quá lớn... Sau đó nghe nói đi Mỹ rồi, cũng không có tin tức gì nữa..."
Chu Huy ung dung nói, "Yêu cũng lâu đấy nhỉ." Nói xong cầm khung ảnh, ngón cái quẹt lên mặt nam sinh.
Vu Tĩnh Trung đứng rất gần, trong nháy mắt ngón cái của Chu Huy quẹt qua, trên mặt nam sinh đột nhiên dại đi, sắc mặt trắng bệch, máu me nhễ nhại, trong mắt lóe lên nét oán hận.
Nhưng bức ảnh khôi phục lại bình thường rất nhanh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Liêu Lượng không phát hiện sự thay đổi trong chớp mắt, đứng bên cạnh cười khổ nói, "Bây giờ nghĩ lại hai người chúng tôi không có một tấm ảnh nào chụp chung với nhau — Cũng vì năm đó quá vô tư, nghĩ thời gian còn dài, ai ngờ chấm dứt nhanh như vậy." Hắn vươn tay cầm lấy khung ảnh, trân trọng để lại lên bàn, "Chỉ hy vọng bây giờ cậu ấy sống tốt thì tôi cũng yên lòng."
"Cuộc sống tạm bợ của cậu bây giờ cũng không thoải mái hả, lâu lâu uống chút rượu, dăm ba bữa gọi một em, bao nhiêu cặp vợ chồng nghèo hèn muốn mơ ước cuộc sống như cậu còn không có." Chu Huy không chút nể mặt cười nhạo, hoàn toàn không thấy sắc mặt khó chịu của Liêu Lượng, xoay đầu bắt chuyện với vợ yêu, "Lão tứ, đi thôi, ở đây có gì đẹp mà nhìn, về nhà cho em chơi thoải mái."
.
Chu Huy tay cầm bốn triệu (tính luôn phần của vợ trước), cảm thấy mỹ mãn rời khỏi nhà họ Liêu, giúp Vu Tĩnh Trung áp giải khiêu thi về tổ đặc biệt, giao cho tổ trưởng Tư Đồ Anh Trị đi nghiên cứu.
Tổ trưởng Tư Đồ Anh Trị là cương thi tu thành quái vật gây hạn hán, rồi từ quái vật gây hạn hán tu thành sói, có thể nói trong chuỗi thức ăn, hắn là kẻ đứng đầu; hắn là người đầu tiên sáng tạo ra phương pháp nấu ăn từ thi thể và các chủng loại khác trong sáu đạo, chân trước vừa mới đạp lên Tạ Đình Phong, chân sau đã cười nhạo Bell Grylls, hai bên kết hợp đã đạt chuẩn đầu bếp của nhà hàng năm sao. Bởi vậy mặc dù chưa từng học qua chuyên ngành pháp y, nhưng chuyện này giao cho hắn là hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ có một chuyện không dám đảm bảo là trong lúc giải phẫu khiêu thi, thi thể có thể bị hắn ăn mất.
Vu Tĩnh Trung ngồi trong xe suy nghĩ, "Chuyện này có chỗ quái lạ. Mối tình đầu của họ Liêu đó đừng nói là chết rồi nha?"
"Chết rồi." Chu Huy ung dung nói.
"Chẳng phải nói đi Mỹ sao?"
"Chết ở trong nước còn mới chết một tháng, trong ảnh chụp mới có thể thay đổi như vậy. Tôi còn đang nghĩ có khi nào nam sinh đó thấy cuộc sống của Liêu Lượng quá thối nát, oan hồn nảy sinh đố kị, hóa thành lệ quỷ đi đòi mạng cậu ấm này không."
Vu Tĩnh Trung còn chưa kịp đáp là chắc có thể, thì nghe Sở Hà ngồi phía sau mở miệng nói, "Chưa chắc."
Hai người đồng thời xoay đầu nhìn, thấy Sở Hà lắc đầu nói, "Họ Liêu đó không có mị lực tới vậy."
Gương mặt của hắn vô cùng bình ổn, hoàn toàn không thấy trong câu nói này có cái gì bất thường. Vu Tĩnh Trung giật giật hai bên trán, vừa định phản bác thì nghe Chu Huy ở bên cạnh tán thành, "Không sai! Anh cũng nghĩ như vậy! Trông hắn chẳng có phong độ gì sất!"
"..." Vu Tĩnh Trung chỉ cảm thấy có hàng ngàn con thảo nê mã đang chạy ngang qua đầu mình.
"Nói chung, trên người họ Liêu đó có rất nhiều chỗ kì lạ, cố tình ở lại bắt khiêu thi với chúng ta là có mục đích, có thể sợ chúng ta phát hiện cái gì đó trong nhà hắn. Với lại xảy ra chuyện lớn thế này nhưng vẫn nhất quyết không chịu dọn đi, lá gan cũng quá to rồi, hắn không giống một tên cứng rắn đến thế."
Chu Huy vuốt cằm, lại nói, "Tôi cảm thấy tấm hình của hắn vô cùng không ổn — Mối tình đầu đó của hắn chắc chắn là đột tử, oán khí rất nhiều, có thể còn đang ở lại nhân gian."
"Có cách nào tìm được nơi xảy ra chuyện không?" Vu Tĩnh Trung thuận miệng hỏi.
"Có, nhưng phải biết tên và ngày sinh của người chết, cho nên trước tiên phải phái người đi tìm nhân khẩu mất tích. Mốt tình đầu của hồng tam đại mà, chắc chắn dễ tìm."
— Vu phó xoay đầu nhìn Chu Huy với ánh mắt trông chờ.
Đối phương nằm phía sau chiếc SUV, gối đầu lên đùi Sở Hà nhai kẹo, vẻ mặt xấc xược và thích ý khiến người ta hận không thể rút chiếc dép ném vào mặt hắn cho hả dạ.
"Cái này không nằm trong phạm vi hợp đồng của tôi, tôi muốn tiền tăng ca." Chu đại gia rất cuộc cũng mở mí mắt nhìn gương mặt trông mong của Vu phó, lười biếng nói, "Vợ trước, ra giá đi."
Vu Tĩnh Trung nhất thời dựng tóc gáy, rất sợ hắn nói một câu, "Hai triệu, mỗi người..."
Sở Hà đang tám chuyện trên weixin, giương mắt mỉm cười.
"Nghe nói anh hầm bồ câu nấu canh tẩm bổ cho Nhan Lan Ngọc." Hắn chậm rãi nói, "Chia cho hai đứa tôi, mỗi người một chén."
.
Vu Tĩnh Trung suy nghĩ trong lòng, hai triệu này kiếm được thật sự không đáng. Không những bị cuốn vào chuyện tình một đêm của hồng tam đại đã chết, mà còn kéo theo mối tình đầu của hắn đã đột tử; bị Chu Huy cho ăn cơm chó rồi còn bảo hắn về nấu cho hai người họ mỗi người một chén canh bồ câu.
Năm đó dù gì hắn cũng là một đặc công cách mạng tinh anh, sao lại lưu lạc tới tình trạng này? Vu Tĩnh Trung đứng trong bếp ngậm điếu thuốc rửa chén, trong lòng vô cùng không thể hiểu nổi.
Nhan Lan Ngọc đang ăn cơm ở phòng ăn. Dạ dày của hắn chắc là không tốt lắm, ăn cái gì cũng giống như mèo ăn vậy, lâu lắm mới uống xong một chén canh, bưng chén vào trong bếp gõ cửa, hỏi, "Có cần giúp một tay không?"
Thiếu niên mặc áo ba lỗ màu xám nhạt, trông rất gầy, xương quai xanh hiện lên hết, bên trên có rất nhiều dấu xanh dấu đỏ. Vu phó ngẩng đầu lên, lập tức giống như điện giật dời mắt đi, "Ờ, không cần, cậu đi nghỉ ngơi đi."
Nhan Lan Ngọc im lặng để chén xuống, xoay người đi.
Vu Tĩnh Trung ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Nhan Lan Ngọc biến mất sau phòng ngủ, trong tay cầm điếu thuốc, đứng đờ ra không biết phải làm gì.
Hôm sau, Sở Hà căn cứ theo ghi nhớ của Chu Huy về tướng mạo của người chết, xem tên và sinh nhật, canh bồ câu còn dư cũng được Vu Tĩnh Trung bỏ vào bình giữ nhiệt, đem tới tổ đặc biệt cho hai người uống, Sở Hà mới uống có nửa chén mà máu mũi đã chảy ra.
Chu Huy tò mò dùng muỗng khuấy xem bên trong có gì, giận tím mặt nói, "Nhân sâm năm trăm năm sao có thể xài như vậy được! Đã nói với anh là một miếng mỏng thôi là đủ rồi! Anh có thấy ai nghe kêu một miếng mỏng mà xắt dày 3cm chưa?!"
Vu Tĩnh Trung: "..."
"Là một thằng đàn ông!" Chu Huy lại tiếp tục lên lớp, "Còn là một thằng đàn ông kiếm bồ nhỏ hơn mình mười tuổi, thì đã định sẵn phải giữ trọng trách nấu cơm giặt giũ nuôi con! Là một nhân viên nghèo thì cũng không cần làm giống như phim thần tượng, mỗi ngày ăn cơm nhà hàng năm sao, trước tiên phải gánh trọng trách của một quản gia đã! Ngay cả nấu cơm cũng không biết nấu thì anh còn làm được cái gì?!"
"... Chu bệ hạ." Vu Tĩnh Trung thành thật thỉnh giáo, "Bệ hạ và hoàng hậu nương nương bình thường phân chia việc nhà ra sao, là ai nấu cơm?"
Chu bệ hạ nói, "Tuy rằng hoàng hậu lớn tuổi hơn trẫm... nhưng người làm đương nhiên là tôi rồi! Anh nghĩ sao mà bảo lão tứ làm việc nhà? Lúc làm thịt quay hắn chỉ có làm một chuyện là phun lửa thôi mà tôi còn phải đứng canh đây nè, lỡ phun lố làm khét con vịt của tôi thì sao! Hừ sau khi sinh Ma Ha thì chỉ nấu cơm cho nó ăn thôi, làm hẳn nguyên một bàn Mãn Hán toàn tịch kiểu trẻ con cho nó, còn tôi chỉ được gặm màn thầu uống nước lã..."
Sở Hà vừa bịt mũi vừa đi ra khỏi phòng giải khát trong phòng làm việc của Chu Huy, mang giọng mũi nói, "Không phải vậy đâu, đừng nghe hắn nói bậy. Hắn cho Ma Ha ăn cơm trộn tương, cho cả rượu Vodka vào, tôi bực quá mới phạt hắn ăn màn thầu uống nước lã, còn cho tôi ăn mấy bữa y vậy."
Khóe miệng Vu phó giật giật, "Hèn gì con của hai người cứ muốn giết cha..."
Chu Huy lầm bầm ngồi sau bàn làm việc, đôi chân dài gác lên bàn không hề kiêng dè, tiện tay lấy mai rùa trong ngăn kéo ra chơi. Vu Tĩnh Trung nhận ra cái mai rùa này bình thường hắn dùng để tính toán, hình như cái gì cũng tính ra được, ngay cả chuyện bịch snack giấu trong ngăn kéo của hắn là do Tư Đồ hống tam làm hay là tổ trưởng tổ năm Thần Hoàn Thiên Tư làm, hắn cũng tính ra được, vô cùng thần kỳ.
"Lão tứ căn cứ theo tướng mạo mà tôi nhớ, tính ra được tình đầu của họ Liêu đó tên là Lộ Hiểu Thần, năm nay hai mươi bảy tuổi, tháng trước vừa xuất hiện trong sổ sách vong linh của tứ ác đạo, nhưng vẫn chưa xuống địa ngục. Lúc còn sống thiện ác bình bình, lúc chết đi không đến mức thăng thiên thì cũng không rơi xuống làm quỷ đói hay vào súc sinh đạo, cho nên không tới địa ngục báo danh là vô cùng kì lạ."
"Vẫn còn ở lại Bắc Kinh?" Vu Tĩnh Trung hỏi.
"Nhất định là vậy. Nơi gặp chuyện không may là trong phạm vi 30km xung quanh khu vực biệt thự nhà họ Liêu, không nhìn rõ vị trí cụ thể, nhưng thấy được là một tòa nhà cũ có mái đỏ, âm u, diện tích không lớn, giống như một nhà kho bỏ hoang."
Chu Huy dùng mai rùa vẽ đại khái bên ngoài của tòa nhà, nhưng nhìn sơ thì có thể nhận ra đây là nhà trệt.
"Thân phận của nhà họ Liêu rất nhạy cảm, tôi sẽ bí mật phái người đi điều tra xung quanh xem có căn nào trông giống thế này không, cái chết của Lộ Hiểu Thần có vẻ liên quan đến chuyện khiêu thi xuất hiện." Vu Tĩnh Trung xoay người đi ra ngoài, đột nhiên thấy Sở Hà, hơi dừng bước, "— Nè Phượng Tứ, nếu không thì phiền anh tính lại lần nữa? Phương hướng cụ thể chính xác một chút, đỡ phải sắp xếp người, gây động tĩnh lớn lại kinh động tới tên nhóc họ Liêu."
Sở Hà ừ một tiếng, xoay người định lấy mai rùa.
Nhưng Chu Huy đè tay hắn lại, lật mặt với Vu Tĩnh Trung, "— Đi, đi, đi! Đi kêu mấy đứa ăn không ngồi rồi kia đi điều tra đi! Có cái gì cũng sai lão tứ là sao?"
Vu phó sửng sốt, thấy Chu Huy hít một hơi, lạnh lùng nói, "Tính sinh tử phải mở thiên nhãn, anh tưởng tính đại cái là có? Thân thể lão tứ suy yếu, không cần tới hắn thì đừng kêu hắn tính, lỡ kinh động họ Liêu thì tôi kêu Ma Ha gặm cái là xong."
Sở Hà làm động tác xin lỗi với hắn.
Vu Tĩnh Trung buồn bực nói, "Rồi rồi rồi..." Sau đó chắp tay với Sở Hà, xoay người ra ngoài.
May mà Vu Tĩnh Trung cũng có chút quan hệ trong đội hình cảnh, tư liệu của người chết mau chóng đến tay.
Thanh niên tên là Lộ Hiểu Thần, năm xưa đến Bắc Kinh đi học, tốt nghiệp một trường danh giá, là bạn thời sinh viên của Liêu Lượng. Lúc còn đi học, hai người yêu nhau như thế nào thì cũng không rõ, đáng để cân nhắc chính là, nửa năm trước Lộ Hiểu Thần học xong tiến sĩ từ nước ngoài trở về, đã từng nộp đơn xin việc vào một công ty của Liêu Lượng.
Chuyên môn của Lộ Hiểu Thần rất khó kiếm việc, mà lĩnh vực bên trong chuyên ngành cũng chỉ có thể đi xin vài công ty thôi, lúc nộp hồ sơ hắn cũng không biết một công trong những công ty hắn nộp lại là của người yêu cũ — Bởi vì trong lúc phỏng vấn, hắn đột ngột đòi rút hồ sơ, chắc là xuất phát từ việc phát hiện thân phận của Liêu Lượng, không muốn tiếp tục dây dưa với người yêu cũ.
Ngay sau đó chuyện bắt đầu lệch đi.
Lộ Hiểu Thần xin việc những công ty khác, hầu hết người tuyển dụng đều cảm thấy rất hứng thú với vị tiến sĩ còn rất trẻ này, nhưng đột nhiên không hẹn mà cùng từ chối hắn. Lộ Hiểu Thần đối với chuyện này vô cùng mê man, vì vậy nhờ bạn bè cũ hỏi trong nghề xem, mới biết được có thể liên quan tới Liêu Lượng.
— Dừng ở đây thì đúng là một câu chuyện cẩu huyết đô thị rất bình thường, nếu Lộ Hiểu Thần là một cô gái, có lẽ sẽ diễn biến thành câu chuyện tình yêu của bá đạo tổng tài.
Nhưng không may bi kịch thường xảy ra trong một suy nghĩ, lấy lòng ghen ghét nuôi dưỡng gốc rễ, nó lớn nhanh tới mức trở tay không kịp.
"Lộ Hiểu Thần có bạn trai." Chu Huy tháo kính mát xuống, nhìn chằm chằm ảnh chụp như có điều suy nghĩ, "Với lại còn là đi cùng hắn từ Mỹ trở về, đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas."
Trong quán cà phê dưới công ty của Liêu Lượng, Chu Huy ngồi trên ghế sô pha trong góc, tùy tiện dạng đôi chân rắn chắc, chiếc áo sơmi xa xỉ ôm lấy thân trên, lộ ra đường cong hoàn hảo được tập luyện thường xuyên mà có.
Bất kì kẻ nào ăn mặc thế này, kết hợp với đồng hồ Vacheron Constantin, đôi giày da A.Testoni, cùng với chiếc chìa khóa xe Mercedes trên bàn, thì ai nhìn thấy cũng sẽ mê mệt, huống chi hắn còn mang gương mặt như siêu sao Hollywood vừa gặp may được nổi tiếng, toát ra hormone nam tính cực mạnh.
Sở Hà dùng menu che mặt, quả thật khó mà chịu nổi hormone sinh dục mạnh mẽ đập vào mặt này, "Chẳng phải anh nói Vu phó bảo 'đám ăn không ngồi rồi' đi điều tra chuyện này sao?"
"Là em không muốn chờ ở phòng làm việc của anh, nên mới dẫn em ra ngoài hóng mát."
"Đó là vì..." Sở Hà khựng lại, không nói được nhìn chằm chằm menu.
Chu Huy cười đắc ý, dùng mũi chân vuốt lên bắp chân của Sở Hà, thấp giọng nguy hiểm nói, "Phòng làm việc đóng cửa rồi thì không vui, coi chừng anh túm em lên xe buýt, lúc đó mới biết sợ."
Xung quanh có vô vàn ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Sở Hà, nam nữ già trẻ lớn bé đều có, thậm chí còn có một ông chú hói đầu gần năm mươi tuổi. Nếu những ánh mắt này biến thành mũi tên, Sở Hà bây giờ đã bị lủng cả ngàn lỗ rồi, cả nước mắt của Phượng Hoàng cũng không cứu nổi.
Tuy nhiên tốt xấu gì Sở tổng cũng là một người đã trải qua vài năm thương trường, đối mặt nhiều tình cảnh, dưới điều kiện tồi tệ cỡ nào vẫn có thể giữ sắc mặt bình tĩnh, im lặng rút chân về, "— Anh lấy tấm ảnh này ở đâu?"
"Xời, sơn nhân (người ở ẩn) tức có diệu kế." Chu Huy để ảnh xuống, cười nói, "Được rồi — Sự thật chứng minh Nhan tiểu ca chính là nội ứng xuất sắc của chúng ta, anh chỉ mới ám chỉ hai chúng ta có hứng thú với chuyện này, hắn liền rất biết lắng nghe chạy vào phòng của Vu phó lấy tài liệu đưa cho anh... Đương nhiên cũng có thể là hy vọng trong phòng làm việc càng ít người càng tốt, không quấy rầy hai người họ nói chuyện yêu đương."
Trong ảnh là hình Lộ Hiểu Thần đi cùng một người đàn ông vào siêu thị mua đồ ăn, hai người trông trạc tuổi nhau, rất xứng đôi, nhìn thoáng qua cũng biết là một cặp. Bạn trai mới của Lộ Hiểu Thần vừa nhìn đã biết không giàu có như hồng tam đại Liêu Lượng, nhưng trông rất chỉnh tề, lúc nói chuyện với Lộ Hiểu Thần cười rất tươi, trong ánh mắt hai người có thể nhìn thấy sự hòa hợp và thâm tình.
"Người này tên là Bác Siêu, tốt nghiệp cùng một trường với Liêu Lượng và Lộ Hiểu Thần, chỉ khác ngành thôi. Trùng hợp là sau khi tốt nghiệp hắn và Lộ Hiểu Thần cùng đi Mỹ, trở về nước đã cùng mang cái mác kết hôn rồi."
Sở Hà hỏi, "Hắn cũng đã chết?"
"Chết rồi." Chu Huy thản nhiên nói, "Trong vòng nửa năm, cả hai tiến sĩ tuổi còn rất trẻ đều bỏ mạng vô cùng ly kỳ."
Nhân viên phục vụ đỏ mặt hỏi hai người có muốn gọi gì không, giọng nói run run vừa tội nghiệp vừa đáng yêu. Chu Huy lễ phép nói không cần, sau đó nhìn Sở Hà, ánh mắt thâm tình hỏi, "Em còn ăn gì nữa không, vợ chưa cưới?"
"..." Sở Hà đóng menu lại đưa cho phục vụ, thở dài nói, "Latte."
Nhân viên phục vụ thất vọng xoay người đi, vẻ mặt thất lạc giống như sắp khóc.
"Biết gì không?" Sở Hà nhìn cơ bắp hiện lên trên lớp vải của Chu Huy, cùng với đôi chân mở banh ra không chút kiêng dè, mặt không đổi sắc nói, "Tư thế này của anh rất là dụ người, khiến cho tôi có suy nghĩ muốn thượng anh. Đây là phương thức vô cùng hàm súc mà anh muốn nói với tôi là thượng anh đi phải không?"
Hắn cho rằng câu này rất có phong độ của Chu Huy, dù sao nhiều năm chưa ăn thịt heo thì cũng nhìn thấy heo rồi, ít nhiều cũng học được một chút. Ai ngờ Chu Huy nghe xong thì chỉ cười một tiếng, vô cùng hăng hái nói, "Anh chỉ tiếp nhận một phương thức bị thượng duy nhất — Cưỡi lên người... Nhưng em biết không? Lần nào em cũng mềm nhũn giống như hóa thành nước, có khi tự mình cưỡi cũng không làm nổi."
Sở Hà nhìn chằm chằm mặt bàn, không nói một câu.
Dáng vẻ này đối với phe chiến thắng chính là một chiến lợi phẩm kích thích nhất, trình độ dụ người không thể dùng từ để hình dung. Chu Huy có chút xấu xa cong khóe môi, xoay đầu nhìn về quầy bar thấy bà chủ đang quan sát cậu nhân viên pha cà phê, lại xoay người ghé sát Sở Hà nói, "Sau khi Lộ Hiểu Thần bị những công ty kia từ chối, đã từng hẹn Liêu Lượng ra nói chuyện một lần, hai người chính là hẹn ở chỗ này; sau đó bạn trai của Lộ Hiểu Thần, là Bác Siêu bị bắt tới đồn công an, bị giam mười lăm ngày với tội danh ẩu đả. Bây giờ anh muốn hỏi thăm tin tức từ bà chủ, xem xem có tìm ra chút manh mối nào không — Nếu em vẫn giữ suy nghĩ muốn leo lên trên, thì giờ cược một ván đi."
Hắn hạ giọng, mang theo nét quyến rũ mập mờ:
"Chúng ta chia nhau ra tới dụ bà chủ nói ra tình huống hôm đó, xem ai đào ra nhiều manh mối hơn. Tiền đặt cược chính là chuyện mà anh muốn nhưng đánh chết em cũng không chịu, nếu em thắng, anh không ngại để em lên trên — Sao? Anh cho em đi trước."
Sở Hà nhìn hắn, khoảng cách hai người rất gần, ngay cả hơi thở cũng dây dưa với nhau.
Một lát sau Sở Hà đứng dậy, lạng lùng nói, "Cược."
.
Hắn xoay người đi vào toilet, đóng cửa lại. Ba phút sau cửa mở ra, Sở Hà đi ra ngoài, Chu Huy trong nháy mắt "Phụt!" một tiếng phun nước đầy bàn.
Phượng Hoàng minh vương cho thấy bản thân quyết tâm mãnh liệt vô cùng, đi vào nhà vệ sinh, vận dụng một trong thập đại mỹ sắc của chân thân pháp tướng!
Từng bước hắn đến gần, tiếng xì xào cũng nhỏ đi, thậm chí chỉ vài giây trong quán đã hoàn toàn im bặt. Rất nhiều người ngơ ngác nhìn hắn, cầm ly cà phê lên cũng quên uống, có người còn đổ lên cả áo mình.
Người đẹp tới một trình độ nhất định, bình thường đều sẽ quên mình có ưu thế về gương mặt, hoặc cũng chẳng xem đẹp là một điểm đặc biệt, nhưng đối với người khác thì mức rung động không hề bị giảm bớt.
Sở Hà đi tới trước quầy bar, lấy bóp rút hai tờ tiền có giá trị lớn bỏ vào trong lon đựng tiền boa, "Xin chào." Đôi mắt chuyển hướng, rất có phong độ hỏi bà chủ, "Tôi muốn hỏi bà chủ đây một vài chuyện, chỉ cần năm phút thôi, không biết bà chủ có thời gian không?"
Hết chương 34.