Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ta là Già Lâu La
Nepal.
Đỉnh núi Everest, cao 6500m có tuyết dày bao phủ.
Một nhóm leo núi cắm trại ở một bãi bồi tại sông băng, mấy tổ viên ngồi vây quanh lò bếp không khói, kiểm tra lại thiết bị quay, làm nóng lại phần thịt bò để bổ sung thể lực chuẩn bị cho cuộc hành quân.
Cách đó không xa, thiếu niên dẫn đường bước ra khỏi lều vải, đi về phía sườn đồi của sông băng.
Hắn đội chiếc mũ trùm truyền thống, chỉ để lộ đôi mắt sâu, từ mũi trở xuống bị miếng vải màu vàng che mất, chỉ chừa một chút khe hở ở miệng.
Hắn cao mức trung bình, nhưng hình thể thì thuộc loại cực kì ít gặp, có đặc thù của dân tộc thiểu số sống trên cao nguyên có tuyết bao phủ, hung hãn lanh lợi và khoẻ mạnh, bước chân đi trên tuyết trầm ổn mà vững chắc, trông như một con báo tuyết cường hãn đầy lạnh lùng.
Hắn đi đến sườn đồi, nhìn lên đỉnh núi quanh năm tuyết bao phủ, cúi đầu thở dài.
"Nghe nói hắn sẽ ra ngoài." Một người ngồi bên lò sưởi, vừa chỉnh máy ảnh vừa nói, "Nghe nói cứ năm trăm mét là quỳ một cái, không biết có phải là truyền thống của người Nepal hay không, nghe nói bọn họ còn gọi núi Everest là mẹ..."
"Đại Lưu!" Đội trưởng quát lớn, "Bớt nói vài câu đi!"
Đại Lưu im lặng cười cười.
Một nữ đội viên ngồi gần đó khẽ cắn môi, cầm đồ hộp thịt bò, đứng dậy đi về phía thiếu niên.
"À ờ... A Già, cậu muốn ăn chút gì không? Đoạn đường kế tiếp tốn nhiều sức lắm —"
Thiếu niên dẫn đường chào một cái, đứng im một lát mới ngẩng đầu nhìn cô.
Cả gương mặt đều giấu sau băng vải, nhưng hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu thâm thuý, có một thần thái của chim ưng bay trên cánh đồng phủ tuyết.
Nữ đội viên khẽ giật mình, thấy hắn lắc đầu, ngồi xếp bằng trên băng tuyết, lấy lương khô trong túi ra ăn.
"A Già..."
"Tôi không ăn thức ăn của mọi người." Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, "Cám ơn."
Nữ đội viên có chút xấu hổ, nhưng thấy lương khô trong tay hắn đen sì, giống như thịt bò chế lại trông có hơi giống cao su, không khỏi thấy hiếu kỳ, "Đây là cái gì vậy? Là đồ ăn truyền thống của người Nepal à?"
"Không." Thiếu niên cũng không ngẩng đầu, "Là thịt rắn."
—Thịt rắn?!!
Mấy đội viên khác đều kinh ngạc xoay đầu lại, thiếu niên cũng chẳng hề để ý tiếp tục cắn miếng thịt rắn tự làm, gần như không thấy hắn nhai, nuốt hẳn cả miếng vào bụng.
Trong lòng nữ đội viên tò mò vô cùng, còn định truy hỏi, lại thấy thiếu niên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi ở phía xa, có cảm giác như mọi người ở đây đều không tồn tại.
Chần chờ một lát, cô phủi tuyết ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, học theo dáng vẻ của hắn vái chào ngọn núi bên kia, thành kính cúi người nửa ngày mới cười nói, "Đây là cách cầu nguyện của người ở đây à?"
Thiếu niên dừng ăn, dùng ánh mắt kì dị nhìn cô chằm chằm.
"Tôi nghe nói núi Everest với dân ở đây giống như đức mẹ, cho nên..."
"Không.". Thiếu niên nói, "Hài cốt của mẹ tôi được chôn bên trong ngọn núi đó."
Giọng nói của hắn rất thấp, nhưng lại làm mọi người chấn động. Ngay lúc này, Đại Lưu khi nãy bận chỉnh máy đột nhiên hoảng sợ nói, "Mọi người nhìn kìa! Đó là cái gì?!"
Nhóm người nghi hoặc ngẩng đầu, thấy trên đỉnh núi tuyết có một vệt sáng, giữa đất trời trắng xoá trông như cầu vồng lộng lẫy chói mắt, xoay trên không trung chừng vài giây, vệt sáng vọt thật nhanh ra sau núi.
Một giây này không ai dám tin vào mắt mình, đội trưởng luôn điềm tĩnh bỗng đứng bật dậy, ngạc nhiên hỏi, "Đó là cái gì? Là chim à? Đại Lưu mau chụp lại —!"
"Có có, tôi chụp được rồi!" Đại Lưu nhanh chóng kiểm tra hình, hắn khựng lại, phát ra giọng nói nghe như không thể tin nổi, "Cái này... không thể nào..."
Hắn run rẩy đưa máy ảnh cho đội trưởng xem, "Đây là một con khổng tước..."
Đội trưởng trợn mắt há mồm, mọi người vây quanh xem ảnh, nhất thời chấn kinh không phát ra tiếng nào.
"Không thể nào, khổng tước sao có thể sống trên núi tuyết được... Đây chắc chắn không phải khổng tước, đây là một phát hiện vĩ đại về sinh thái cổ đại...!" Đội trưởng kích động, không biết bản thân mình đang nói cái gì, đột nhiên có người duỗi tay ra, nhẹ nhàng mà không cho từ chối lấy máy ảnh đi.
Nhóm người xoay đầu nhìn, thấy người dẫn đường xem ảnh, ngay sau đó nhấn nút xoá.
"Cậu, cậu làm cái gì vậy?!" Đại Lưu là người đầu tiên nhảy dựng lên như bị ong đốt, nhào tới muốn đánh hắn, "Làm cái gì vậy? Mau trả cho tôi!"
Người dẫn đường lách mình tránh đi dễ như trở bàn tay, tiện tay ném máy ảnh trả lại, nói, "Mọi người phải lập tức xuống núi."
Nhóm người bị chuyện này làm xôn xao, Đại Lưu ngã phịch xuống nền tuyết, mặt đỏ tía tai đứng lên muốn xông tới, lại bị đội trưởng cuống quýt ngăn cản, "Chờ đã, người dẫn đường, tại sao phải xuống núi? Chúng tôi bây giờ muốn lên núi tuyết thăm dò, cậu chắc không hiểu, đây là một hiện tượng chưa từng xảy ra trong lịch sử nhân loại, nếu cậu có cấm kỵ về tín ngưỡng..."
"Không phải tín ngưỡng, không thể đi."
Đội trưởng ngạc nhiên nói, "Tại sao?!"
Nhóm người trợn mắt nhìn người dẫn đường, lại chỉ thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, không có một chút dao động.
"Bởi vì trước đó chúng ta không giao kèo như vậy. Tôi mang mọi người đến đây, sau đó xuống núi, chuyện này liền kết thúc. Tiền thuê của các người cũng chỉ đến đây. Lên núi không nằm trong phạm vi giao ước trước đó, tôi không tiếp nhận."
"Tôi có thể tăng giá!" Đội trưởng kích động nói, "Tôi tăng gấp hai, không, gấp năm! Gấp mười! Dưỡng khí chúng tôi có đủ, hoàn toàn có thể đến sau núi!"
"Không nằm ở vấn đề dưỡng khí. Gặp lại con khổng tước đó, các người..." Thiếu niên chỉ nữ đội viên, "Trừ cô này ra, nhóm các người ai cũng phải chết."
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, đến mức khiến cả nhóm người kích động cũng im lặng. Cả buổi sau nữ đội viên chỉ vào mình, run rẩy hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì lúc nãy cô cầu nguyện với hài cốt của mẹ tôi." Thiếu niên lạnh lùng nói, "Tôi từng đặt một lời thề, cho dù là ai, chỉ cần người đó thành tâm hướng về mẹ tôi cầu nguyện, tôi sẽ bảo vệ người đó không phải chết trong tuyết, những người khác tôi không quan tâm."
Thiếu niên vòng qua bọn họ, đi vào lều lấy túi của mình.
Mấy người trong nhóm nhìn nhau, sau đó nhìn về phía đội trưởng thăm dò, tựa như cảm thấy rất hoang đường, còn có mấy người lén trao đổi ánh mắt với nhau, có nên học theo cô kia vái chào một cái không?
Không có sự giúp đỡ của thiếu niên này, bọn họ khó mà thuận lợi trở về bằng đường cũ, huống chi cũng không phải tuỳ tiện tìm được người dẫn đường — Người Sherpa sinh ra đã là con của Himalaya, từ nhỏ đã có thể leo lên cao nguyên cao năm – sáu ngàn mét để chăn thả, mà kẻ có thể leo lên ranh giới tám ngàn mét trở lên mới được tôn xưng là núi tuyết chi hổ. Người đầu tiên được tôn xưng này, là người của thế kỷ trước, vào năm 1950 đã leo lên đỉnh Everest ba lần với các đội leo núi khác nhau, Tesin Norgay. Vì tưởng nhớ người này, thậm chí có những dãy núi mang tên ông trên sao Diêm Vương.
Mà trong tộc người Sherpa, còn có một người khác xưng là Shada.
Không biết Shada có tiêu chuẩn lựa chọn như thế nào, nhưng bên trong bộ tộc thần bí này, Shada có địa vị và quyền lực vô cùng to lớn, có thể chỉ huy người Sherpa lập thành đội leo núi, nếu trong đội có núi tuyết chi hổ, hắn vẫn sẽ tất tần tận nghe theo mệnh lệnh của Shada.
Thiếu niên có tên A Già, chính là Shada thế hệ này của người Sherpa.
Đội trưởng chần chờ một lát, rốt cuộc không nhịn được sự kích động cùng lòng phấn khởi đối với phát hiện to lớn này, đuổi theo thiếu niên dẫn đường lưng đeo trang bị, "Gấp hai mươi lần, thế nào? Chỉ cần cậu dẫn chúng tôi ra sau núi, tôi không chỉ trả cho cậu thù lao gấp hai mươi lần, mà nếu như trong đội có bất kì ai tử vong thì cũng không liên quan đến cậu..."
Thiếu niên che kín mặt bằng băng vải xoay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt không có chút cảm xúc, "Không."
Đội trưởng còn chưa hết hy vọng, tiếp tục thuyết phục, ngay lúc này trên đỉnh đầu bọn họ phát ra tiếng nổ vang dội, thiếu niên biến sắc, nhìn về phía ngọn núi!
— Chỉ thấy trên đỉnh núi tuyết, bất thình lình có một con khổng tước to lớn bay ra, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chiếc đuôi lớn sặc sỡ xoè ra, đầu ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn con người dưới chân.
Thiếu niên thất thanh nói, "Im ngay —!"
Nhưng đã chậm.
Trong mắt khổng tước xuất hiện nụ cười trào phúng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc!
— Đất trời bỗng yên tĩnh, ngay sau đó là tiếng kẽo kẹt rợn người, trên đỉnh đầu họ có tiếng tuyết sụp xuống.
"Tuyết, tuyết lở..." Có người run rẩy nói, sau đó tứ tán bỏ chạy, phát ra tiếng la hoảng sợ, "Mau tìm chỗ núp! Tuyết lở rồi!"
Trên đỉnh núi xa xa có sương mù, bắt đầu là yên ắng tĩnh lặng, nhưng ngay sau đó là tiếng vang đổ sụp từ xa đến gần, tuyết cuộn càng ngày càng to, đập xuống chỗ bọn họ.
Trước lều, thiếu niên mắng to một tiếng, cả người cuộn lại, giống như mũi tên xông về phía trước đón tuyết lở.
Đội trưởng quả thật không dám tin vào hai mắt mình — Tại độ cao 6500m so với mặt biển, lại có người có thể trong nháy mắt lao vụt đi mấy trượng.
Nhưng giây kế tiếp chuyện xảy ra càng khiến hắn sợ hãi hơn, thiếu niên chân không vọt lên, rút hai con dao trong người hướng về khổng tước chém tới!
"Ma Ha—!"
Khổng tước trong nháy mắt biến thành người, cầm trong tay thanh gươm, keng! Một tiếng chặn lại một kích.
"Đừng xen vào chuyện của anh." Trong gió tuyết, khuôn mặt của Ma Ha không có một chút cảm xúc, nói, " Nếu không cả mày, anh cũng giết."
Thiếu niên nghiêm túc nói, "Cái này phải là em nói với anh mới đúng!"
Hắn dùng sức, bức Ma Ha phải lui mấy bước về phía núi tuyết.
Ngay lúc đó, trận động đất quét qua cộng thêm tuyết lở, tạo thành cơn gió lớn.
Thiếu niên cắn răng quay người, biến thành con chim đại bàng to lớn giữa không trung, Kim Sí triển khai che khuất bầu trời, Ầm—! Một tiếng mạnh mẽ dùng lưng tiếp nhận băng tuyết ngàn tấn đang lao xuống.
Một giây sau, nó phát ra tiếng thét dài, móng vuốt khổng lồ tóm lấy nhóm người leo núi, sà xuống núi.
Đen tối.
U ám.
Cảm giác như trong đầu có răng cưa cà qua cà lại, nữ đội viên chậm rãi mở mắt, qua thật lâu mới miễn cưỡng tỉnh lại giữa cơn đau đến từ lục phủ ngũ tạng.
"Đây là..."
Cô cố gắng đứng dậy, chỉ thấy trên cánh đồng tuyết xung quanh vô cùng bừa bộn, tảng đá lẫn băng tuyết rơi đầy đất, xa xa thì có mấy cái đầu thú đang há miệng đầy máu.
"Đội trưởng... Đại Lưu..." Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, run rẩy hô to thê lương, "Đâu hết rồi? Mọi người đâu rồi? Đội trưởng, đại Lưu —!"
Một bàn tay từ phía sau vươn tới che miệng cô lại, nữ đội viên hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy thiếu niên dẫn đường từ trong tuyết đứng dậy, băng vải trên mặt rơi xuống, lộ ra gương mặt tuấn lãng, loang lổ máu.
Hắn chỉ mặc đoản đả(1), phần thân thể trần lộ ra vô cùng rắn chắc, hai tay cầm thanh đao sáng loá, chân giậm lên vụn băng.
"Cậu..." Nữ đội viên sợ hãi thở hổn hển, nửa ngày sau mới mang theo tiếng khóc nức nở hỏi, "Cậu... anh rốt cuộc là ai? Vừa rồi là chuyện gì?"
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bên trên dòng sông đóng băng có một thân ảnh ưu mỹ từ từ đi tới, khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc, tóc dính tuyết rối tung, dưới áo bào trắng là đôi chân trần, không thèm để ý đạp lên mặt tuyết.
— "Tên tôi là Già Lâu La..."
Thiếu niên nheo mắt lại, hàn quang phát ra từ hai thanh đao chói mắt:
"Người ở phía trước, là anh hai của tôi."
"Già Lâu La." Ma Ha đứng vững trên mặt tuyết, hơi nghiêng đầu mỉm cười, "Đã lâu không gặp, em lại dùng cách này để chào đón anh à?"
Rõ ràng là một hành động vô cùng phổ thông, nhưng hắn làm lại mang một vẻ xinh đẹp trộn lẫn với sự ngây thơ, dụ hoặc và tà ác. Già Lâu La nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới chế giễu lại, "Đã lâu không gặp, anh lại dùng cách này tới thăm em à?"
Hai anh em mặt đối mặt trong gió tuyết, giữa cả hai chẳng có sự kích động khi trùng phùng sau một thời gian rất dài. Cả buổi sau Già Lâu La khoanh tay, nhìn anh mình từ trên xuống, "Em nghe nói anh vùng khỏi ma cấm trốn ra ngoài hang đá, bị ba đánh một trận, sau đó còn làm mẹ bị thương, cuối cùng chạy xuống huyết hải xưng vương xưng bá... Rồi sao, đột nhiên chạy tới chỗ của em quấy rầy nơi thanh tịnh này làm gì, đừng nói là nhớ em trai nha?"
"Đừng vô tình như thế, anh tới đây xin ở chung." Ma Ha biểu lộ mình vô tội, "Cho anh ở lại toà núi này mấy năm được không, em trai thân yêu?"
Già Lâu La có chút bất ngờ nhìn hắn, nhưng Ma Ha ngoại trừ tỏ ra ngây thơ, thì chẳng biểu lộ bất kì manh mối nào.
Tình huống này rất ít gặp khi đó là Ma Ha, Già Lâu La chần chờ một lát, vẫn từ chối, "Không, em không muốn ngày nào cũng phát hiện thi thể trong núi tuyết nơi chôn hài cốt của mẹ, anh đi đi."
Lời từ chối này hoàn toàn không khiến Ma Ha bất ngờ.
Cánh tay để phía sau từ từ đưa ra trước, trong tay cầm thanh đao trắng toát, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, "Vậy em muốn đuổi anh đi à, em trai?"
Gió lạnh rít gào, cuốn bông tuyết giống như lưỡi dao sắc bén, đồng thời thổi bay tà áo hai người.
Già Lâu La nheo mắt lại, loé lên hàn quang, gương mặt tựa như cha mình, anh tuấn đứng trong gió tuyết như là thanh đao lạnh lẽo vô tình.
"... Thì ra là vậy." Hắn đột nhiên nói, cẩn thận nhìn Ma Ha, "Anh hai, anh lão hoá."
Ma Ha biến sắc.
"Trách không được mẹ lại muốn nhốt anh vào hang đá, thần cách của anh bị Thiên Lôi bổ nát không còn gì." Già Lâu La nhẹ giọng nói, tựa như cũng cảm thấy không dám tin, "Anh bây giờ chắc chắn phải dựa vào chuyện ăn thịt người để hấp thu năng lượng, nếu không sẽ giống như vạn vật trong sáu đạo, theo thời gian cấp tốc suy yếu, già đi, cuối cùng tiến vào vòng luân hồi?"
Nụ cười trên mặt Ma Ha hoàn toàn biến mất.
Hắn hung ác nhìn chằm chằm em mình, từ biểu cảm này Già Lâu La cũng lấy được đáp án khẳng định.
Già Lâu La nhíu mày lại, trông qua như có chút châm chọc.
"Nếu như nói ba nhốt anh trong hang đá, còn là vì trước kia có mâu thuẫn cha con nên tuỳ thời để trả thù, thì mẹ thiết trí cơ quan là để bảo vệ anh nhỉ? Dù sao chân thân Phượng Hoàng trong truyền thuyết vẫn rất có thần tính, có tác dụng 'thay thế thần cách' này nọ, anh sao lại trốn ra? Nghe nói làm mẹ bị thương nặng?"
Ma Ha cả giận nói, "Ngậm miệng lại!"
Nhưng Già Lâu La chẳng xem biểu cảm hung ác của hắn ra gì, "Cho nên bây giờ anh muốn thế nào? Là nghĩ cách mỗi ngày ăn thịt người số lượng lớn, hay là đi vào trong núi tuyết trông coi hài cốt của Phượng Hoàng, lợi dụng một chút thần tính còn sót lại trên xương cốt để trì hoãn sự suy kiệt của mình?" Hắn cảm thấy thật buồn cười nhướng mày, "Em vẫn là đề nghị anh trở về tìm ba đi, ngoan ngoãn nhận sai, rồi về lại trong hang đá..."
"Tình huống đó thì nhất định buồn chán." Già Lâu La cong khoé miệng, "Ít nhất bị nhốt dưới thành phố thì cũng tốt hơn là trong mạch địa của Himalaya, chỉ có một điểm tương đồng là anh đừng hòng thoát..."
"Im ngay!" Ma Ha cắt ngang hắn, "Anh về đó rồi! Hang đá đã bị Chu Huy phá huỷ!"
Hai anh em nhìn nhau một lát, Già Lâu La tiếc nuối nói, "Haiz, xem ra trong lòng ba vẫn muốn anh chết."
Tuyết rơi càng lúc càng dày, đằng sau mảng tuyết lở lộ ra nham thạch màu đen. Cánh đồng tuyết vạn dặm trông vô cùng bừa bộn, gió thổi qua lật tung một khối nham thạch, phát ra tiếng rít gào sắc bén, vang đến tận chân trời.
Trên gương mặt xinh đẹp của Ma Ha tràn đầy sự lo lắng, cả buổi sau mới khẽ nói, "Còn một cách khác, có lẽ nên thử một phen."
Hắn nắm chặt thanh đao, đưa ngang trước người, bày ra tư thế tấn công, "Dù sao cũng là anh em ruột thịt, nếu như anh lấy đi thần cách của mày..."
Không khí bỗng nhiên khựng lại, giống như vô số dây cung đột nhiên kéo căng.
Hai mu bàn tay cầm song đao nổi lên gân xanh, hắn nhìn chằm chằm anh mình, hồi lâu mới lạnh lùng nói, "Anh cứ việc tới thử mà xem."
.
Sở Hà cảm giác hình như mình cứ kẹt mãi trong cái đêm cuối cùng kia.
Bàn tay giơ lên không thấy rõ năm ngón, dưới mặt đất là bùn ẩm ướt. Hắn đi mấy bước đã vấp ngã, dùng bàn tay đầy vết thương chống xuống, cắn răng cố gắng đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Mục tiêu ở đâu, hướng là phương nào?
Hắn không biết, chỉ cảm thấy đầu gối mình vì té ngã nhiều lần, đau đến mức tê liệt, cuối cùng thậm chí muốn mất đi tri giác.
Cuối cùng khi hắn đã gần như không thể chịu nổi nữa, trong bóng tối ở phía xa, loáng thoáng xuất hiện một bóng hình tương tự với mình, Ma Ha.
"Ma Ha! Đứa con bị đoạt mất của, mau đến đây!"
Sở Hà không biết từ đâu có sức mạnh, cắn răng chạy vọt về phía trước, nhưng ngay sau đó lại ngã rầm xuống đất. Lần này lục phủ ngũ tạng gần như bị quẳng vỡ nát, hắn đau đớn phun ra ngụm máu, dùng hết sức mới có thể đứng dậy, lại chỉ thấy Ma Ha đi xa mất trong bóng đêm, cho dù có gọi cỡ nào cũng không quay đầu lại.
Trong lòng Sở Hà dâng lên một nỗi lo lắng.
"Đừng đi về phía đó, quay lại đi! Ma Ha!"
Ngay lúc đó trong bóng tối lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc khác, rõ ràng là Già Lâu La.
— Già Lâu La!
Trong lòng Sở Hà trong giây lát siết chặt, lập tức khàn giọng gọi tên con trai thứ. Nhưng Già Lâu La chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng mờ mịt, trông như không quen biết, lại tiếp tục đuổi theo Ma Ha.
"Đừng đi! Già Lâu La!"
"Đừng đi vào bóng tối, mau quay lại đi con!"
Ma Ha và Già Lâu La đều biến mất trong bóng tối dày đặc không thấy bờ bến, Sở Hà hoàn toàn không đứng thẳng được, lục phủ ngũ tạng xé nứt đau đớn khiến hắn phát ra tiếng thút thít tuyệt vọng.
Hắn run rẩy quỳ xuống, trước mắt lại đột nhiên loé sáng ánh đèn ố vàng.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Chu Huy cầm đèn pin, im lặng đứng trước mặt mình, tựa như đang chờ.
— Đúng vậy, Chu Huy, cuối cùng mình chỉ còn Chu Huy thôi...
Sở Hà thở hổn hển đứng lên, được ăn cả ngã về không, lảo đảo đi về phía trước, hướng về phía Chu Huy kiệt sức phát ra tiếng kêu suy yếu mà bất lực.
Ngay lúc này, từ phía sau có cánh tay như gọng kìm kéo hắn lại.
Hắn không thể nào tránh thoát, nó giữ chặt ngăn hắn đi về phía trước. Sở Hà liều mạng muốn thoát ra, trong lòng lo lắng đến mức tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó hai cánh tay kia giống như tiến vào trong tuỷ trong máu hắn, chỉ giãy dựa một chút, nội tạng cũng đau nhức đến muốn tê liệt.
Chu Huy đứng phía trước rốt cuộc không có kiên nhẫn chờ nữa, hắn cầm đèn pin, chuyển hướng đi vào bóng đêm.
— Đừng đi, Chu Huy! Đừng bỏ rơi tôi!
Nhưng mà có hô có gọi thì cũng không có tác dụng, Chu Huy mắt điếc tai ngơ, cũng cất bước đi về hướng của Ma Ha và Già Lâu La, ánh đèn lờ mờ ấm áp kia rốt cuộc cũng từ từ biến mất dưới tầm mắt của Sở Hà.
Sở Hà phát ra tiếng kêu đau đớn, nước mắt rơi xuống lã chã, khàn giọng khóc thút thít nghe không giống tiếng người. Hắn rốt cuộc quay đầu lại xem người giữ mình là ai, nhưng sau một giây, hắn nhìn ra đằng sau, rõ ràng là gương mặt của Thích Già.
"Tại, tại sao..."
Sở Hà hoảng sợ mở to mắt, vô thức kịch liệt thở dốc lắc đầu, gương mặt đẫm nước mắt chật vật chịu không nổi, "Tha ta ra, Thích Già... Thả ta ra—!"
Nhưng Thích Già ở trên cao nhìn xuống, gương mặt trang nghiêm, trong mắt lộ ra vẻ bất biến ngàn năm, cười lạnh trào phúng.
— A!
Sở Hà choàng tỉnh giấc.
Con ngươi của hắn siết lại, có mấy giây trợn tròn nhìn trần nhà, trống rỗng.
... Đợi đến khi hắn hô hấp lại bình thường một lúc, hắn mới phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn, cửa sổ kéo rèm, trong phòng lờ mờ tối, mà toàn thân thì ướt mồ hôi lạnh.
Hắn thở hổn hển chậm rãi bình tĩnh lại, miễn cưỡng xoay đầu nhìn tay mình.
Cánh tay trái đã nối lại, trông vô cùng yếu mềm xanh xao, chỗ bị gãy ướt máu dữ tợn. Qua không bao lâu vết máu này sẽ biến mất, nhưng nơi bị tổn thương sẽ thẩm thấu sâu trong huyết mạch, ngàn vạn năm sau cũng khó mà biến mất.
Ánh mắt hắn dời đi, có chút ngạc nhiên trợn tròn mắt —
Bên cổ tay trái thình lình bị một sợi dây xích màu đen còng lại, một đầu khác thì còng vào đầu giường.
Hết chương 41.
(1) Đoản đả là bộ này